Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 2203 - Chương 2204: Người Văn Nhã

Chương 2204: Người văn nhã

Đại Ma Vương vung tay lên, nước biển chung quanh không thể bao trùm Vương Khả, Thiên Đạo chỉ nhãn thật lớn quan sát, một cổ áp lực xông thẳng vào Vương Khả và lão Hàn.

Vương Khả nhìn hai người như hổ rình mồi trên cao, sắc mặt cứng đờ.

- Ta, ta, ta cũng không biết, ta vừa tắm nước lạnh trong biển sâu, còn chưa kịp mặc quần áo, các ngươi đã xông vào, ta, ta chưa kịp chuẩn bị, các ngươi muốn làm gì?

Vương Khả khẩn trương nói.

Nói xong, Vương Khả che che hạ thân, ách, hạ thân nắm chắc quần, không có việc gì, Vương Khả lại che ngực, ách, mình là một đại nam nhân, dường như không sợ lộ hàng. Còn nữa, có một đám tiên nhân đang nhìn mình, còn có Thiên Đạo chỉ nhãn vây xem, ta phải che nơi nào? Che mặt sao?

Vương Cô SƠn:...

Đại Ma Vương:...

Vương Khả này đang biểu diễn kịch câm sao? Hắn cho rằng chúng ta là biến thái sao?

Hai người im lặng, Vương Khả áp chế khẩn trương, bình tĩnh lại, hắn lấy ra một bộ quần áo mặc vào.

Sau khi mặc quần áo xong, hai Địa Tiên trầm mặc một hồi lâu.

- Ngươi chính là kẻ giả mạo đệ tử Quỷ Cốc Tử? Hừi Đại Ma Vương hừ lạnh một tiếng.

- Ta không có! Là Ma Nhất một hai nói muốn gặp Quỷ Cốc Tử, ta cũng không có biện pháp! Ta là vô tội!

Vương Khả nói.

- Vô tội? Hừ, ngươi làm hại ta mất đi Nguyệt Thần Loan Đao, ngươi nói ngươi vô tội? Ta hiện tại giết ngươi!

Đại Ma Vương nói.

- Chờ một chút! Ngươi chính là Đại Ma Vương? Ta có chuyện muốn nói!

Vương Khả nôn nóng kêu to.

Hiện tại, lão Hàn cảm nhận được khí tức khủng bố trên không trung, cũng không thể chống cự, nó rất nôn nóng.

- Ha ha, lúc này, ngươi muốn nói cái gì?

Đại Ma Vương lạnh lùng nói.

Vương Khả nuốt nước miếng, lo lắng nói:

- Đại Ma Vương, ta muốn khuyên nhủ ngươi, không cần thiết đánh đánh giết giết như vậy, có chuyện gì chúng ta ngồi xuống từ từ nói, ngươi nghĩ muốn cái gì? Ngươi nói với ta, ta sẽ giao thiệp với mọi người, đánh đánh giết giết như vậy, chỉ làm sự việc hỏng bét thêm thôi! Mọi người đều là người văn minh, chúng ta dùng biện pháp văn minh giải quyết, được không?

Đại Ma Vương hít khí lạnh nhìn Vương Khả. Vương Cô Sơn vô cùng ngạc nhiên nhìn Vương Khả. Vương Khả này bị ngu sao? Đã đến lúc ày, ngươi nói muốn ngồi xuống nói chuyện? Ngươi không có bệnh chứ?

- Vị này là Vương Cô Sơn nha, nói như thế nào cũng là nhạc phụ của ta, Đại Ma Vương ngươi nói như thế nào cũng là..., ách, dường như hai ta không có quan hệ gì, không quan hệ, dù sao ta nhìn ngươi quen thuộc, xem như người văn nhã, chúng ta có thể nói chuyện, đúng hay không, ngươi nghĩ muốn cái gì? Ngươi nói...

Vương Khả nói.

Đại Ma Vương giật mình, hắn không muốn nói nhảm với kẻ bệnh tâm thần:

- Ta muốn giết ngươi! Muốn ngươi chết, ngươi xem có thể chứ?

- Ách, thế thôi, các ngươi không cần nói chuyện, tiếp tục đánh đánh giết giết đi, oan gia ngõ hẹp dũng giả thắng, ta không quấy rầy hai vị, thật sự có việc, hôm nào gặp lại! Cáo từi Sắc mặt Vương Khả cứng đờ, quay đầu lôi kéo lão Hàn chạy đi.

Vương Khả muốn đi? Sắc mặt Đại Ma Vương âm trầm nhìn về phía Vương Khả.

Mẹ nó, ta và Vương Cô Sơn đánh nhau đánh, ngươi bỗng nhiên nhảy ra ngắt lời, hiện tại muốn đi? Ngươi xem chúng ta là cái gì?

Chỗ nghỉ ngơi sao? Ngươi xem bầu không khí giữa chúng ta hiện tại xấu hổ bao nhiêu?

- Không biết sống chết, chết đi!

Đại Ma Vương một chưởng đánh về phía Vương Khả.

- Chờ một chút!

Vương Khả kêu lớn lần nữa.

Đại Ma Vương hiện tại không muốn nghe Vương Khả nói nhảm.

Chưởng cương to lớn che khuất Vương Khả.

Vương Cô Sơn hiện tại còn lườm Vương Khả, nhưng hắn vẫn cầm lấy Nguyệt Thần Loan Đao chém tới.

Một tiếng nổ lớn vang lên, đao cương đánh nát chưởng cương của Đại Ma Vương.

- Vương Cô Sơn?

Đại Ma Vương lườm Vương Cô Sơn.

Vương Cô Sơn lại lạnh lùng nhìn Vương Khả:

- Chờ một chút? Vương Khả, ngươi cho rằng hiện tại đang đùa giỡn sao? Đại Ma Vương sẽ bởi vì ngươi nói một câu sẽ không giết ngươi?

Đại Ma Vương mắt lạnh nhìn Vương Khả, không sai, Vương Cô Sơn nói đúng tâm khẩm của ta, ngươi cho rằng kêu hai câu, ta sẽ không giết ngươi?

Vương Khả lập tức nói:

- Không phải, ta không sợ Đại Ma Vương ra tay với ta, ta muốn nói, lão Hàn là vô tội, có thể cho lão Hàn đi trước hay không, ta sẽ thừa nhận lửa giận của Đại Ma Vương là được!

Vương Cô Sơn trừng mắt:...

Đại Ma Vương cũng trừng mắt:...

Ngươi chán sống? Hay tự tin quá mức? Lửa giận của Đại Ma Vương là thứ ngươi có thể thừa nhận?

- Vương Khả, hảo huynh đệ, lúc này ngươi còn nghĩ tới ta!

Lão Hàn cảm động nói.

- Không có, lão Hàn, ta cũng muốn chạy nhưng đi không xong, ngươi đi tiền trạm trước đi!

Vương Khả lập tức nói.

Lão Hàn vỗ cánh bay xa.

Vương Khả:...

Ngươi không thể khiêm tốn hai câu? Nói chạy liền chạy? Tại sao ngươi giống Trương Chính Đạo rồi, bắt đầu không nói nghĩa khí?

Bình Luận (0)
Comment