Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 226 - Chương 226: Khô Lâu Quái Vật

Chương 226: Khô Lâu Quái Vật

Quái vật khô lâu, an vị ở trên bảo tọa, cho dù bị tỏa liên khóa lại, nhìn qua vẫn hết sức thoải mái, hai mắt bốc lên hồng quang, nhìn về phía Vương Khả và một đám tà ma.

- Rống, đã lâu rồi không có tiểu gia hỏa xuống tiếp ta, lạc lạc lạc lạc!

Quái vật khô lâu phát ra âm thanh u ám.

- Tuyệt thế ma đầu?

Vương Khả biến sắc.

- Không, không!

Một đám tà ma quay đầu nhảy lên phía trên.

Thế nhưng, cho dù có phi kiếm cũng vô dụng, căn bản không bay được, phía dưới địa huyệt, có một lực trường kỳ quái, ép cho tất cả mọi người không bay lên được, cũng không bay cao được.

- Toàn bộ linh sơn Thiên Lang Tông hình thành đại trận trấn áp, ngay cả ta cũng không có cách nào thoát khốn, một đám tiểu gia hỏa các ngươi, cũng muốn xông phá đại trận linh sơn? Lạc lạc lạc lạc, ta chờ các ngươi! Không gấp, các ngươi chậm rãi thử!

Quái vật khô lâu phát ra nụ cười u ám.

Bay? Nhảy? Căn bản vô dụng, ngay cả trèo tường cũng không trèo ra được, vừa bò một bước, đã bị một cỗ áp lực kinh khủng ép tới, trong nháy mắt ngã quỳ trên mặt đất.

Đám người trốn tránh quái vật khô lâu, mấy lần muốn ra ngoài, nhưng làm sao cũng không ra được.

- Chơi cũng chơi rồi, có phải hiện tại nên lựa người hiến tế cho ta hay không?

Quái vật khô lâu u ám nói.

Bạch Cân lập tức biến sắc.

- Tiền bối, tiền bối, chúng ta cũng là đệ tử Ma Giáo, cùng một nguồn gốc với ngươi, chúng ta là người một nhà, việc không liên quan đến chúng ta!

Một tên tà ma hoảng sợ kêu.

- Người một nhà? Ha ha ha, nhưng ta không có người nhà!

Quái vật khô lâu u ám nói.

Chỉ thấy, tên tà ma vừa cầu xin tha thứ quỳ dưới đất.

- Oanh!

Một cái gai xương đâm lên, trong nháy mắt xuyên thấu thân thể người kia, rồi từ trong miệng hắn toát ra, tử trạng cực thảm.

Xương cốt trên đất chậm rãi dài ra, nâng tên tà ma vừa mới chết thảm kia, kéo đến trước mặt quái vật khô lâu, bị quái vật khô lâu há miệng ra.

- Ô!

Một ngụm, tên tà ma chết thảm kia bị quái vật khô lâu nuốt xuống.

- Roạt, roạt, roạt!

Tiếng nhai kinh khủng, khiến đám người Bạch Cân lộ ra vẻ tuyệt vọng.

- Không, không, Vương Khả, ngươi, đều là do ngươi, ngươi hại chết chúng ta!

Bạch Cân tuyệt vọng gào thét.

Người vừa mới bị quái vật khô lâu ăn, là cường giả Kim Đan cảnh, nhưng ở trước mặt tuyệt thế ma đầu, ngay cả phản kháng cũng không phản kháng được, chẳng phải toàn bộ chúng ta cũng xong đời sao?

Vương Khả không để ý tới, gắt gao nhìn chằm chằm quái vật khô lâu. Ánh mắt kia, hết sức kỳ lạ.

- A? Chỉ có tiểu tử ngươi không sợ? Ngươi đang nhìn cái gì?

Quái vật khô lâu kỳ quái nhìn về phía Vương Khả.

- Ta đang nhìn, vừa rồi ngươi nuốt người kia đi nơi nào? Không phải bụng của ngươi trống rỗng sao? Vì sao, vì sao nuốt xuống, lại không có rơi ra?

Vương Khả cổ quái nhìn quái vật khô lâu.

Quái vật khô lâu:

-...

Đám người Bạch Cân:

-...

Tên tuyệt thế ma đầu này muốn ăn toàn bộ chúng ta, muốn ăn Vương Khả ngươi, vậy mà ngươi lại chú ý bụng của hắn? Đầu ngươi có vấn đề à?

Mặc dù đối mặt quái vật khô lâu, Vương Khả cũng lo lắng, nhưng không có hoảng sợ giống như đám người Bạch Cân. Bởi vì Vương Khả vẫn còn chỗ dựa vào, đó chính là tính năng hộ chủ của Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm.

Tình thế trước mắt đã chuyển biến xấu đến mức như vậy, có sợ hãi cũng vô dụng, hiện tại nên nghĩ, có thể làm cái gì.

Hiện tại có thể làm cái gì? Chỉ có kéo dài thời gian thôi!

Hi vọng kéo dài thời gian, sư tôn có thể biết tình cảnh của mình.

- A? Chỉ có tiểu tử ngươi không sợ? Ngươi đang nhìn cái gì?

Quái vật khô lâu kỳ quái nhìn về phía Vương Khả.

- Ta đang nhìn, vừa rồi ngươi nuốt người kia đã đi nơi nào? Không phải bụng của ngươi trống rỗng sao? Vì sao, vì sao nuốt xuống, lại không rơi ra?

Vương Khả kỳ lạ nhìn quái vật khô lâu.

Quái vật khô lâu:

-...

Đám người Bạch Cân:

-...

Tên tuyệt thế ma đầu này, muốn ăn toàn bộ chúng ta, muốn ăn cả Vương Khả ngươi, nhưng ngươi lại chú ý bụng của hắn? Đầu ngươi có vấn đề à?

Quái vật khô lâu nhìn cái bụng trống rỗng của bản thân một chút, đúng là người vừa rồi nuốt xuống chưa rơi ra, thế nhưng chuyện này liên quan gì đến ngươi?

- A, ha ha ha, tiểu chút chít, đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn là người thứ nhất dám nói chuyện với ta như vậy, tốt, tốt, tốt, vậy tiếp theo, liền ăn ngươi đi!

Quái vật khô lâu lạnh giọng nói.

- Bành!

Chỉ thấy Vương Khả nhảy về phía quái vật khô lâu.

Cái nhảy này, dọa cho quái vật khô lâu giật mình. Suýt chút từ trên bảo tọa khô lâu đứng dậy. Nhưng nhìn thấy Vương Khả nhảy một bước, lại không nhảy nữa, thì cảm thấy hết sức kỳ lạ.

- Ngại quá, ngại quá, phản xạ có điều kiện, ta còn tưởng rằng mình sẽ giống như người kia, bị ra một cái xương mọc ra từ trên mặt đất đâm vào mông, khiến ta giật nảy mình, sinh ra phản xạ có điều kiện, đây là phản ứng bình thường, không cần khẩn trương, không cần khẩn trương!

Vương Khả lập tức giải thích.

Quái vật khô lâu:

-...

Đám người Bạch Cân:

-...

- Tiểu chút chít, ngươi chán sống rồi sao, không kịp chờ đợi muốn bị ta ăn? Tốt, vậy ta sẽ thành toàn ngươi!

Quái vật khô lâu lạnh giọng nói.

- Oanh!

Trong nháy mắt, lòng đất bắn ra mấy trăm cây xương, nhắm vào các chỗ xung yếu của Vương Khả.

- Chờ một chút, ta có chuyện muốn nói, chờ một chút!

Vương Khả lập tức hô lên.

Mấy trăm cây gai đất nổi giữa không trung, nhắm vào Vương Khả. Hai mắt quái vật khô lâu bốc lên hồng quang, giống như đang chờ Vương Khả.

- Vị tiền bối này, ngươi bị trấn áp ở đây rất lâu rồi sao? Năm tháng dài đằng đẵng như vậy, ngươi không cảm thấy cô đơn sao?

Vương Khả hỏi quái vật khô lâu.

- Hả?

Quái vật khô lâu sững sờ.

Mấy người Bạch Cân cũng trợn mắt nhìn về phía Vương Khả. Tiểu tử Vương Khả này muốn làm gì?

- Có khi nào trời tối yên tĩnh, ngươi cảm thấy trống rỗng, cô đơn, lạnh hay không?

Vương Khả hỏi.

Quái vật khô lâu:

-...

Đám người Bạch Cân há to mồm, tiểu tử Vương Khả không muốn sống nữa sao? Trống vắng, cô đơn, lạnh lẽo, đó là từ dùng ở trên người nam nhân sao? Quan trọng là, tên quái vật khô lâu này không có công cụ để trống vắng, cô đơn, lạnh lẽo. Ngươi đang nhục nhã hắn sao?

- Tiền bối, ngươi xem, chúng ta đến nhiều người như vậy, ngươi không vui mừng sao? Ít nhất, có thể bù đắp sự trống vắng, cô đơn, lạnh lẽo của ngươi!

Bình Luận (0)
Comment