Vương Khả tiện tay chỉ vào một tên đệ tử tiên môn.
Đệ tử kia sắc mặt cứng đờ, lúng túng cúi đầu.
- Còn có ngươi, ngươi có thể nói ra tính danh những liệt sĩ hi sinh vì chính đạo kia không?
Ngón tay Vương Khả lại chỉ tới một người khác.
- Xin, xin lỗi!
Đệ tử kia cúi đầu.
- Còn mấy ai nhớ được? Người kia, nữ đạo hữu áo khoác hồng, ngươi nói xem, ngươi còn nhớ được tên tuổi mấy liệt sĩ?
Vương Khả chỉ đến nữ lang áo hồng rất là bắt mắt trong đám đông.
Nháy mắt, tất cả mọi người trong đại sảnh đều đổ dồn ánh mắt nhìn về nữ lang áo hồng.
Nữ lang áo hồng?
Đồng An An tròn mắt, áo khoác phấn hồng ta đang mặc này chói mắt vậy ư? Giữa bao nhiêu là người, đây là lần thứ ba ngươi chỉ đến ta?
Hiện tại, toàn bộ các đại lão trong đại sảnh đều đang nhìn ta chằm chằm. Ta phải làm thế nào? Một tên ma đạo như ta, ngay dưới hàng ngàn con mắt chăm chăm của vô số chính đạo các ngươi vô, ngươi nói xem ta phải làm thế nào?
- Vị nữ sĩ này, đừng căng thẳng, ta chỉ là thấy ngươi khoác áo hồng phấn, ngồi giữa một đám nam đạo hữu, khá là bắt mắt cho nên mới chọn ngươi. Ngươi nói xem, ngươi nhớ được họ tên những người đã mất kia ư?
Vương Khả lần nữa hỏi.
- Không, không nhớ được!
Đồng An An cố bóp giọng the thé, nhỏ nhẹ nói.
Đồng An An gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, lúc này hắn không dám động, dù là quay đầu chạy trốn cũng không dám, trên tầng hai kia đang ngồi Trần Thiên Nguyên và Mạc Tam Sơn.
- Không nhớ được? Đừng ngại, không chỉ mỗi mình ngươi không nhớ được, rất nhiều người đang ngồi ở đây cũng không nhớ được. Người đã chết đi rồi, ai còn sẽ nhớ họ tên làm gì?
Vương Khả cao giọng nói.
Chú ý của chúng nhân tập trung hết lên người Vương Khả, khiến nữ lang áo hồng âm thầm thở phào một hơi, ngồi xuống. Đám đầu trọc ở gần xung quanh càng là bị dọa cho run lẩy bẩy, không dám hó hé nửa lời.
- Nhưng mà, vậy có công bằng không? Công bằng không? Đó đều là liệt sĩ hi sinh vì chính đạo, thế mà đến cả người nhớ tên đều không có, như vậy có công bằng không?
Vương Khả hô lên.
Đám đệ tử tiên môn dồn dập nhíu mày.
- Không công bằng, nhưng không công bình hơn thế còn ở sau nữa kia. Những liệt sĩ đó hi sinh vì chính đạo, nhưng mà, mọi người đến cả bọn họ là ai đều quên, vậy thì có mấy ai nhớ được thân nhân của những liệt sĩ này?
Vương Khả quét mắt nhìn xuống đám đông, trầm thống nói.
- Thân nhân?
Rất nhiều người nghi hoặc, lẩm nhẩm nhắc lại.
- Không sai, thân nhân, ai còn biết bọn họ? Khi liệt sĩ còn sống, bọn họ được vạn người kính ngưỡng, người nhà cũng được che chở, có hoàn cảnh sinh hoạt tốt đẹp, nhưng mà, liệt sĩ chết rồi thì sao? Ai biết những thân nhân kia sinh sống ra sao? Bọn họ còn có được cuộc sống như trước không? Vị đạo hữu áo hồng, ngươi biết không?
Vương Khả nhìn hướng Đồng An An, lần nữa cất tiếng hỏi.
Đồng An An bất giác run lên, sao ngươi lại tới hỏi ta?
- Ta, ta không biết!
Đồng An An bóp giọng, the thé nói.
- Đúng, ngươi không biết, rất nhiều người đều không biết, nhưng, ta biết!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Hả?
Đám đông ngước mắt nhìn lên Vương Khả.
- Nhân số quá nhiều, ta chỉ cử ra một vài ví dụ, cũng không chỉ tên nói họ, ta chỉ nói, ở trong tông môn nọ, có một thiên tài tu hành một mực là kiêu ngạo của tông môn, hắn từng được đến tán dương của tất cả sư huynh đệ, hắn có một gia đình hạnh phúc hòa thuận, có phụ mẫu không cách nào tu hành được an hưởng tuổi già, có một vị thê tử yêu hắn, một đứa con nhỏ ngoan ngoãn, vị sư huynh thiên tài này khi xưa từng vì tông môn mà vô số lần trảm yêu trừ ma, cuộc sống có thể nói là rất mỹ mãn. Nhưng bởi vì một trường chính ma chi chiến, vì cứu sư đệ, hắn hi sinh! Hắn chết! Lúc mới chết, tông môn còn phái người tới trong nhà hắn tưởng niệm một phen, nhưng mà, vẻn vẹn một năm sau, gia đình hắn thế nào, các ngươi biết không?
Vương Khả nhìn xuống đám đông bên dưới.
- Nữ đạo hữu áo hồng, ngươi biết không?
Vương Khả kêu nói.
Vương Khả phát hiện, lúc mình hỏi chuyện, nữ lang áo hồng này chẳng hề nói nhảm, chỉ trả lời đúng trọng tâm vấn đề hắn muốn hỏi, người như thế thực sự quá hiếm, then chốt là còn không phải “tay trong” do hắn bố trí, thần thái ngữ điệu càng có sức thuyết phục. Thế nên hắn một mực điểm danh nữ lang áo hồng.
Nhưng nữ lang áo hồng lại bị dọa cho cả người phát run:
- Không, không biết!
- Ta nói cho các ngươi biết, một năm sau khi vị sư huynh thiên tài kia chết đi! Cha mẹ hắn bị đuổi ra khỏi sơn môn, sau đó lại bị đệ tử ma đạo trả thù, ăn thịt mất! Thê tử hắn bởi vì xinh đẹp, thế là bị sư đệ vốn ngấp nghé sắc đẹp nàng từ lâu chiếm đoạt, con hắn thì bị bán vào Hắc Tác Phường, từ nhỏ ăn cám heo, nuôi lớn làm đồng công (lao động trẻ em), thê thảm vô cùng!
Trong mắt Vương Khả ngân ngấn lệ.
- Là ai? Tông môn nào?
- Quá không ra gì!
- Hỗn đản, tông môn nào lại làm ra loại chuyện táng tận thiên lương như thế?
Nhất thời, đại lễ đường rộ lên tiếng chửi rủa phẫn nộ.
- Được rồi, chư vị, ta đã an bài, không nhắc tới tên họ những thân nhân kia nữa, ta không muốn gia thuộc liệt sĩ kia lại bị quấy rầy. Chuyện ta kể ra vừa rồi chỉ là một góc của núi băng! Còn có không biết bao nhiêu thân nhân liệt sĩ có cuộc sống càng bi thảm!
Vương Khả cao giọng nói.
Vương Khả sảng giọng kêu gào, không khỏi dẫn lên cao tầng các tông môn trầm tư suy nghĩ.
- Tông chủ? Vương Khả đây là đang muốn đòi quyền lợi cho thân nhân liệt sĩ chính đạo?
Mạc Tam Sơn hiếu kỳ nói.
Trần Thiên Nguyên lắc đầu, hắn cũng không biết.
Vương Khả không phải muốn mở cửa hàng bán đồ ư? Giờ sao lại thành tổ chức từ thiện? Không đúng!
Ngay cả Trương Chính Đạo, Trương Ly Nhi cũng không đoán ra Vương Khả muốn làm gì, không phải ngươi định vét tiền ư? Diễn giảng kích động thế làm gì?
- Các vị, ta nói lâu như vậy, chắc hẳn các ngươi cũng cảm nhận được, giờ ta chỉ muốn hỏi, các ngươi đều có thân nhân đúng không?
Vương Khả nhìn xuống hơn ba ngàn đệ tử tiên môn đang ngồi bên dưới.
Hả?
Nháy mắt, hơn ba ngàn đệ tử tiên môn yên tĩnh lại.