Phụ trách: Vô Tà Team
Thị lực trùng kích còn khoa trương hơn đại biểu tỷ của Vương Khả, để cho Nhiếp Thiên Bá lần đầu tiên sinh ra cảm giác quyết không muốn gặp lại lần hai. Quá cay mắt rồi.
Tiếp theo là Vương Khả, thân hình của Vương Khả cố ý còng xuống, con mắt híp, mụn nhọt vừa vặn che lấp khuôn mặt, trong lúc nhất thời Nhiếp Thiên Bá cũng không liên tưởng đến Vương Khả anh tuấn tiêu sái kia.
Nam nhân cuối cùng, lại mang theo mạng che mặt của nữ nhân?
Nam tử kia thân cao không bằng Vương Khả, Nhiếp Thiên Bá cũng không nghĩ tới mấy người mình muốn tìm.
- Thật xúi quẩy!
Vẻ mặt của Nhiếp Thiên Bá phiền muộn.
Nơi xa trong lòng ba người Vương Khả thầm thở dài, lần này ngụy trang qua được cửa ải rồi sao?
- Ngươi, lấy mạng che mặt xuống, một nam nhân, mang khăn che mặt của nữ nhân, mẹ nó thật ẻo lả, lấy xuống cho ta xem một chút!
Nhiếp Thiên Bá trợn mắt nói.
U Nguyệt công chúa lo lắng.
- Đệ đệ ta mắc bệnh hủi, không tiện lấy khăn che mặt, sẽ truyền nhiễm, ta là vừa mới bị lây xong!
Thanh âm của Vương Khả khàn khàn nói.
- Bệnh hủi? Hừ, ta không sợ, lấy xuống!
Nhiếp Thiên Bá lật tay lấy ra trường đao.
Mặc dù không nghi ngờ ba người này, nhưng vẫn theo thói quen muốn xác định một chút.
U Nguyệt công chúa phiền muộn, ở dưới Vương Khả ra hiệu, cuối cùng lấy khăn che mặt xuống, vừa lấy xuống, lông tơ của Nhiếp Thiên Bá dựng đứng, cái này là bệnh hủi gì? Đây là mặt người sao?
- Nhanh che lại, nhanh che lại!
Nhiếp Thiên Bá cả kinh kêu lên.
U Nguyệt công chúa càng ngày càng phiền muộn, bản thân từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ còn chưa bị người ghét bỏ như vậy, đều do Vương Khả!
U Nguyệt công chúa tức giận đeo khăn che mặt lên.
- Được rồi, cút đi, đừng có ở đây buồn nôn ta!
Nhiếp Thiên Bá buồn bực quát mắng.
Ánh mắt ba người sáng lên, coi như qua cửa này.
Không có nói nhảm nhiều, ba người quay đầu muốn rời khỏi.
Nhưng lúc này, có lẽ vì Trương Chính Đạo hưng phấn quá độ, thân hình uốn éo, xoạch một tiếng, dưới chân rớt xuống hai quả dưa hấu.
Bước chân của ba người dừng lại, Nhiếp Thiên Bá cũng sững sờ, mờ mịt nhìn lão phụ bộ ngực khô quắt xuống, còn có hai trái dưa hấu dưới chân.
Không khí hiện trường bỗng nhiên ngạt thở, lão phụ kia không ngừng vò ngực, vò đến rơi ngực luôn sao?
- Sao, sao...
Nhiếp Thiên Bá mờ mịt nhìn hai quả dưa hấu.
- Dưa dây đứt rồi!
Trương Chính Đạo sợ hãi nói.
Vương Khả đang định tìm lý do vãn hồi, nhưng U Nguyệt công chúa khẩn trương quá độ, bỗng nhiên kêu lên:
- Lộ rồi, chạy mau!
- Giọng nữ? Ngươi thật ẻo lả? Không đúng, nữ!
Trong nháy mắt Nhiếp Thiên Bá phản ứng lại, dậm chân nhảy ra.
U Nguyệt công chúa quay đầu chạy trốn, Trương Chính Đạo cũng không đoái hoài gì tới hai quả dưa hấu, vội vàng chạy theo.
- Ở trước mặt ta còn muốn chạy?
Nhiếp Thiên Bá gầm lên, nhảy tới trước mặt hai người.
- Oanh...
Hắn vung ra một quyền, U Nguyệt công chúa vừa mới chạy trốn bị đánh bay về, ở giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi.
Nhiếp Thiên Bá vung đao chém về phía Trương Chính Đạo.
- A!
Trương Chính Đạo sợ hãi lấy ra một thanh trường kiếm nghênh đón.
- Oanh...
Trường kiếm trong tay Trương Chính Đạo vỡ nát, cả người cũng bay ra, hung hăng rơi xuống đất.
Nhiếp Thiên Bá hoành đao ngăn đường đi của ba người, vẻ mặt dữ tợn.
- Tên ẻo lả? Không đúng, ngươi là nữ! Vừa rồi ngươi nói lộ tẩy? Ta hiểu rồi, ha ha ha, ha ha ha ha, U Nguyệt công chúa, là ngươi, thực là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, các ngươi lại tự đến trước mặt ta! Ha ha ha ha!
Nhiếp Thiên Bá cười to nói.
Vẻ mặt U Nguyệt công chúa tức giận nói:
- Nhiếp Thiên Bá, một ngày nào đó ta sẽ báo thù!
- Ha ha ha, báo thù? Đừng có nằm mộng, bắt được ngươi, ta liền thành đệ tử của Kim Ô Tông, ngươi lấy cái gì báo thù? Đúng rồi, hai vị này là... để ta xem một chút, người đeo dưa hấu là...
Nhiếp Thiên Bá nghi hoặc nhìn Trương Chính Đạo từ dưới đất bò dậy.
Cố nhịn cảm giác nôn ói, Nhiếp Thiên Bá cẩn thận quan sát, từ thân hình suy đoán, bỗng nhiên nhíu mày:
- Ngươi là Trương thượng tiên, Trương Chính Đạo? A ha ha ha ha, sao ngươi lại trở thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy? Tiểu Nguyệt Nguyệt của ngươi đâu? Ha ha ha ha!
Sau đó Nhiếp Thiên Bá nhìn về phía Vương Khả:
- Nếu ta đoán không sai, vị này là Vương gia chủ, Vương gia chủ, hảo thủ đoạn, vừa rồi thiếu chút nữa lừa được ta, ở trước mặt ta, cũng có thể để ta nhìn lầm, ngươi vẫn là người thứ nhất!
Giờ phút này Nhiếp Thiên Bá hưng phấn không thôi, nhận ra được toàn bộ ba người. Nghĩ không ra bản thân tùy tiện chọn con đường, lại mò được cá lớn.
- Vương huynh, lần này lộ tẩy, chỉ có thể liều mạng rồi!
Trương Chính Đạo buồn bực đi lên phía trước.
- Đúng vậy, Vương Khả, chúng ta cùng tiến lên, hắn chỉ có một người!
U Nguyệt công chúa lau máu tươi ở khóe miệng, lấy hết dũng khí nói.
Vương Khả:
-...
Mẹ nó, vừa rồi nếu không phải các ngươi phối hợp “hoàn mỹ” như vậy, chúng ta có thể bại lộ sao? Không thấy Nhiếp Thiên Bá đã để chúng ta đi sao?
- A ha ha ha, ba người các ngươi? Ta chỉ có một người? Có thể đấu với ta sao? Vừa rồi ta đã thử ra, Trương Chính Đạo, U Nguyệt công chúa, các ngươi không phải đối thủ của ta. Về phần Vương Khả, thì càng không cần phải nói, hắn ở Chu Tiên Trấn làm ăn, ta tự nhiên phải tra hắn rõ ràng, Tiên Thiên cảnh bình thường, cũng muốn đối địch với ta? Ta là Tiên Thiên cảnh đỉnh phong, hơn nữa tuyệt học Phong Thần Công của Nhiếp gia ta, xem như đệ tử Tiên Thiên cảnh bình thường của tiên môn, cũng không phải đối thủ của ta. Ba người các ngươi, lấy cái gì đấu với ta?
Nhiếp Thiên Bá cười lạnh nói.
- Nhiếp gia chủ, có phải ngươi quá tự tin rồi hay không?
Vương Khả tiến lên trước một bước, âm thanh lạnh lùng nói.
- Tự tin? Ta nói chính là sự thật, ở trong Tiên Thiên cảnh, ta cơ hồ không có đối thủ, bằng ngươi còn kém xa lắm, những ngày này lừa gạt ta xoay quanh, hừ, yên tâm, ta sẽ không cho ngươi chết dễ dàng như vậy, ta sẽ để ngươi nhìn thấy, ta bắt tất cả đệ tử Vương gia, nam làm nô, nữ làm điếm, ta muốn để ngươi hối hận vì chọc Nhiếp Thiên Bá ta! Phong Thần đao!