Bởi vì Nhiếp Thiên Bá, Nhiếp gia biến thành một đoàn vụn cát, một ít đệ tử đi Chu Tiên Trấn, một ít đệ tử lưu lại, bởi vì không thấy Nhiếp Thiên Bá, cuộc sống của chúng đệ tử Nhiếp gia túng quẫn đi nhiều, bây giờ, Nhiếp Thiên Bá trở về, hơn nữa còn đưa tiền cho mọi người, cuộc sống cuối cùng cũng được cải thiện.
Tuy còn chưa trả hết nợ nần với các đại gia tộc, nhưng chí ít cũng đã thấy được hi vọng tương lai.
Trọng yếu nhất chính là, thời gian một năm này, Nhiếp Thiên Bá không ngờ lại cơ duyên xảo hợp đột phá đến Kim Đan Cảnh.
Bành!
Một luồng khí tưu tán phát ra từ trên thân Nhiếp Thiên Bá đang luyện công.
Hiện tại Nhiếp Thiên Bá đã là Kim Đan Cảnh tầng thứ nhất, trên người tự nhiên có một cỗ uy thế hết sức phi phàm.
Đệ tử Nhiếp gia tạt ngang qua cửa đại sảnh đều lộ ra vẻ hưng phấn, gia chủ đề thăng Kim Đan Cảnh, bọn hắn chẳng phải có thể đi ngang ở Chu Tiên Trấn?
Mười lăm vạn cân linh thạch thiếu nợ các đại gia tộc, đối với cường giả Kim Đan Cảnh mà nói thì không tính là gì, huống hồ, Nhiếp Thiên Bá còn tìm đến chỗ dựa.
- Củng cố tu vi xong rồi?
Trong đại sảnh, một người áo bào đen nhấp ngụm trà, trầm giọng nói.
Nhiếp Thiên Bá gật đầu nói:
- Đúng vậy! Đa tạ đường chủ trọng thưởng!
- Đường chủ ban cho ngươi nhiều chân nguyên huyết như vậy, giúp ngươi đột phá, ngươi phải ghi ở trong lòng, bây giờ cháu trai đường chủ đang tranh đoạt thiên hạ ở khu vực phàm nhân, bố trí ngươi tới đây chiêu mộ Tiên Thiên giả! Nhưng ta thấy ngươi vẫn chưa chiêu mộ được nhiều?
Người áo đen trầm giọng nói.
- Đã nói qua với các đại gia tộc rồi!
Nhiếp Thiên Bá nghiêm giọng nói.
- Hừ, mười lăm vạn cân linh thạch đường chủ đưa cho, ngươi đều dùng để trả nợ hết rồi?
Người áo đen lạnh giọng nhắc nhở.
- Ta đáp ứng đường chủ chiêu mộ hai trăm tên Tiên Thiên Cảnh trở về, tự nhiên nói được làm được, ngươi tưởng rằng dễ chiêu thu vậy được? Cải triều hoán đại ở khu vực phàm nhân, đó là đánh trận! Đó là chiến tranh sinh tử, dù là Tiên Thiên Cảnh ở các đại tiên trấn cũng không dám tùy tiện can dự, bởi vì hơi không cẩn thận liền sẽ chết! Huống hồ, ta còn phải sàng lọc đám định tới lừa tiền, ngươi tưởng dễ dàng? Hay là, ngươi đi mà làm!
Nhiếp Thiên Bá lạnh lùng nói.
- Hừ, ta mà làm được thì cần gì phải tìm ngươi? Ta ra mặt, vậy chính là đại biểu cho Ma giáo! Ta sao có thể nhúng tay, ta tới là để giám sát ngươi, đừng nghĩ ôm tiền bỏ trốn!
Người áo đen trầm giọng nói.
- Ta ôm tiền bỏ trốn? Ngươi nghĩ ta giống tên khốn khiếp Vương Khả kia?
Nhiếp Thiên Bá phẫn hận nói.
Đến tận hôm nay, Nhiếp Thiên Bá vẫn chưa thể nào quên được tên khốn khiếp Vương Khả đã hại mình thê thảm như thế nào.
- Vương Khả? Nhắc tới hắn ta liền buồn bực, người này đúng là tà môn! Hiện tại trong Ma giáo cũng đang đồn thổi về hắn, Thần Long đà chủ được Ma Tôn thân phong! Mẹ nó, sao giờ lại lăn lộn đến Thiên Lang Tông? Hơn nữa, trước đó không lâu còn truyền về tin tức, nói hắn mở một hiệu buôn, tông chủ và một đám điện chủ Thiên Lang Tông đều tới chống lưng cho hắn? Mẹ nó, quá tà môn!
Người áo đen trầm giọng nói.
- Hắn là tên lừa đảo!
Nhiếp Thiên Bá vẫn cứ phẫn hận không thôi.
- Mấy lời như thế, ngươi nói trước mặt ta thì cũng thôi, nhưng sau này về lại Ma giáo thì phải chú ý chút, bây giờ hắn vẫn cứ đang là Thần Long đà chủ, thậm chí, cô tổ Nhiếp Thanh Thanh kia của ngươi còn là thủ hạ của hắn!
Người áo đen nhắc nhở.
Nhiếp Thiên Bá hận!
Đương sơ cô tổ mình sao lại điên điên khùng khùng đi mở Minh Ma đại hội làm gì, kết quả thì hay rồi, mất luôn thân phận đường chủ số năm. Bản thân không hiểu tại sao lại cũng đắc tội nàng, giờ không chỉ mất đi chỗ dựa, còn thành là thủ hạ của Vương Khả, mẹ nó chứ, đúng là hết nói!
- Ta cảm thấy, các ngươi nên tra rõ Vương Khả một lần xem sao, hắn được chính đạo chống đỡ như thế, khẳng định là có vấn đề!
Nhiếp Thiên Bá trầm giọng nói.
- Yên tâm, đã có người chuyên môn để ý hắn! Đường chủ cũng nhìn hắn không thuận mắt! Phía Vương Khả không cần ngươi bận tâm, ngươi tập trung chiêu mộ Tiên Thiên Cảnh nhanh chút, tranh đấu ở phàm thế nhân gian, một ngày ba biến, không đợi lâu được đâu!
Người áo đen lại lạnh giọng nhắc nhở.
- Được rồi! Ta trước tạm vứt chuyện Vương Khả sang một bên, hừ!
Nhiếp Thiên Bá hít thở sâu một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Đúng lúc đó, một tên đệ tử Nhiếp gia vội vàng chạy vào đại sảnh.
- Gia chủ, không hay, tai họa kia lại đã trở về!
Đệ tử Nhiếp gia lo lắng nói.
- Tai họa?
Nhiếp Thiên Bá sững sốt.
- Chính là Vương Khả! Hắn và Trương Chính Đạo đã trở về, hiện tại, toàn bộ người trong trấn đều đang ồn ào, rất nhiều gia chủ tu tiên đã tới bái phỏng Vương Khả!
Đệ tử Nhiếp gia nôn nóng nói tiếp.
Nét mặt Nhiếp Thiên Bá co rúm lại, mình mới nói tạm thời vứt chuyện Vương Khả sang một bên, tai họa kia lại đã trở về?
- Gia chủ, giờ làm thế nào?
Tên đệ tử Nhiếp gia sốt sắng hỏi.
- Không ngại, giờ ta đã là Kim Đan Cảnh, hừ! Vương Khả? Ta chỉ cần một tay liền có thể bóp chết hắn!
Nhiếp Thiên Bá gằn giọng nói.
- Nhưng mà, Trương Chính Đạo đi cùng với Vương Khả cũng là Kim Đan Cảnh!
Tên đệ tử Nhiếp gia nhẹ giọng nhắc nhở.
Biểu tình trên mặt Nhiếp Thiên Bá cứng lại, quay đầu nhìn sang người áo đen ở cạnh bên.
- Ngươi đừng nhìn ta, ta sẽ không ra tay! Ta không muốn gây phiền phức!
Người áo đen trầm giọng nói.
Nhiếp Thiên Bá:
-... !
- Gia chủ? Chúng ta phải làm thế nào?
Đệ tử Nhiếp gia hỏi tiếp.
- Hừ, thôi, không quản hắn! Đợi lần sau trừng trị cũng được! Ngươi thông báo cho các đại gia chủ, cứ nói ngày mai ta bày rượu thiết yến, mời bọn họ đến Nhiếp gia gặp mặt, đồng thời, trao đổi một chút chuyện nợ nần... !
Nói đến đây, sắc mặt Nhiếp Thiên Bá đột nhiên cứng đờ.
Mình thiếu tiền các đại gia chủ cũng là bị Vương Khả lừa gạt, chẳng lẽ giờ phải trả lại khoản tiền này thật? Then chốt là, toàn bộ số tiền kia đều vào túi Vương Khả cả! Mẹ nó chứ! Dựa vào cái gì mà ta phải trả nợ?
- Gia chủ?
Tên đệ tử Nhiếp gia kia nghi hoặc hỏi.