Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 288 - Chương 288: Mất Trắng

Chương 288: Mất trắng

Dưới ánh nhìn chăm chăm của hàng trăm con mắt, chúng nhân cởi bỏ quần áo trên người Nhiếp Thiên Bá, lục ra được một chiếc túi đựng đồ.

Mở túi đựng đồ ra, bên trong là một ít đồ dùng hàng ngày của Nhiếp Thiên Bá, ngoài ra còn có một đống linh thạch. Mười lăm vạn cân.

- Vừa khóe?

Chúng gia chủ kinh ngạc nói.

- Nhiếp Thiên Bá lương tâm phát thiện? Thật định trả tiền?

Có người ngạc nhiên nói.

- Mặc kệ, mọi người cầm phiếu nợ ra, cứ theo quy củ mà làm, cầm về số tiền thuộc về chính chúng ta, nhanh! Đối chiếu phiếu nợ, thanh toán sòng phẳng!

Một tên gia chủ nói.

- Được rồi!

Đám đông lập tức bận rộn.

- Để bọn họ đăng ký một lần!

Vương Khả quay sang phân phó chưởng quỹ Công Nhất Trà Xã.

- Vâng!

Rất nhanh, chúng gia chủ phân chia linh thạch, sau đó toàn bộ giao hết vào tay chưởng quỹ Công Nhất Trà Xã, nguyên một đám vui vẻ ra mặt ghi tên họ, nhận lĩnh hợp đồng bảo hiểm!

Các bên đều vui vẻ!

Các đại gia tộc cầm về tiền của mình, đến chỗ Vương Khả mua bảo hiểm! Mười lăm vạn cân linh thạch, sau cùng đều được tẩy trắng, chảy hết vào túi Vương Khả.

Đồng thời, một ít cường giả Tiên Thiên Cảnh nguyện ý tiếp nhận chiêu thu, thấy các đại gia tộc mua hai phần bảo hiểm, như vậy sau này liền có thể được bồi đến hai vạn cân linh thạch, không khỏi tâm động, bèn cũng đi theo thêm một phần bảo hiểm!

Nháy mắt, hậu viên Công Nhất Trà Xã tràn ngập tiếng nói cười.

Cùng lúc, Nhiếp Thiên Bá trong mơ mơ màng màng bị người mang ra Công Nhất Trà Xã.

Không biết qua bao lâu, Nhiếp Thiên Bá tỉnh lại.

Vừa tỉnh lại, Nhiếp Thiên Bá mờ mịt nhìn chung quanh.

- Sao ta lại về nhà?

Nhiếp Thiên Bá ngơ ngác nói.

- Gia chủ, chúng ta tìm được ngươi ở bên ngoài Công Nhất Trà Xã, đám gia chủ còn đứng ở một bên, bọn họ nói đã thanh toán xong nợ nần với ngươi. Tiền thu về được, bọn họ đều dành mua bảo hiểm từ Vương Khả, bảo ngươi đừng tìm bọn họ, tiền đã ở trong tay Vương Khả! Muốn đòi thì đi tìm Vương Khả mà đòi!

Một tên đệ tử Nhiếp gia nói.

- Hả!

Nhiếp Thiên Bá bỗng chốc tỉnh thần, đứng bật dậy.

- Túi trữ vật của ta đâu?

Nhiếp Thiên Bá cả kinh kêu lên.

- Ở chỗ này! Trần gia chủ đưa cho ta, nói ta giao lại gia chủ, còn nói, bọn hắn không động gì tới những vật khác trong túi trữ vật của ngươi!

Tên đệ tử Nhiếp gia kia nói tiếp.

Nhiếp Thiên Bá cấp tốc lục tìm.

Sau một hồi lục tìm, Nhiếp Thiên Bá đứng ngây ra đó.

Những vật khác trong túi trữ vật đều nguyên vẹn, chỉ có mười lăm vạn cân linh thạch đường chủ đưa cho là không thấy, chỉ thấy nhiều thêm một đống phiếu nợ, tổng cộng mười lăm vạn cân linh thạch. Chính là phiếu nợ lúc trước mình ghi đi ra?

Không thấy? Mất sạch?

- Vương Khả, ngươi cướp tiền của ta!

Nhiếp Thiên Bá rống lên.

- Gia chủ, Vương Khả cũng phái người chuyển lời cho ngươi, Vương Khả nói, lúc ấy ngươi kích động muốn giết hắn, hắn mới không thể không đánh ngất xỉu ngươi, còn tiền của ngươi, hắn không động lấy một phần! Đều là các đại gia chủ cầm đi! Muốn tìm thì ngươi tìm bọn hắn!

Một tên đệ tử Nhiếp gia khác tiếp lời.

Vương Khả không cầm?

Sắc mặt Nhiếp Thiên Bá không khỏi khó coi, đúng là Vương Khả không cầm? Là các đại gia chủ cầm. Then chốt là, các đại gia chủ cầm về khoản nợ, hắn không cách nào chối cãi được, ai bảo phiếu nợ đều là hắn ghi đi ra? Lại đòi về? Nhưng số tiền kia đã bị bọn họ nhét hết vào tay Vương Khả!

Mười lăm vạn cân linh thạch, quanh đi quẩn lại cuối cùng đều về tay Vương Khả. Nhưng mà, Vương Khả lại không cầm tiền từ chỗ hắn! Hắn biết tìm ai đòi bây giờ?

Trách Vương Khả đánh ngất mình? Vương Khả cũng đã nói, nếu mình không ra tay muốn giết Vương Khả, hắn đâu đến nỗi đánh ngất mình! Hắn không giết ta, ta còn phải cảm tạ hắn lấy ơn báo oán? Cuối cùng đều trách ta?

Nhiếp Thiên Bá ngồi sửng ở đó, tính xem khoản nợ tam giác này rốt cục nên quy trách nhiệm lên đâu ai.

Nhưng, sao tính mãi vẫn không rõ ràng? Toàn bộ tiền đều rơi hết vào túi Vương Khả, vì sao, vì sao việc này không thể trách Vương Khả? Vì sao?

Đúng lúc này, một thân ảnh áo bào đen đi vào đại sảnh.

- Nhiếp Thiên Bá, vừa rồi ta đang tu luyện thì nghe được ngươi kêu hét, xảy ra chuyện gì?

Người áo đen trầm giọng nói.

Nhất thời Nhiếp Thiên Bá không biết phải nên mở miệng thế nào.

- Đường chủ đưa cho ngươi mười lăm vạn cân linh thạch, để ngươi chiêu mộ hai trăm tên Tiên Thiên Cảnh! Ngươi chiêu mộ thế nào rồi? Tuyển được bao nhiêu? Tiêu tốn bao nhiêu linh thạch?

Người áo đen hỏi.

Sắc mặt Nhiếp Thiên Bá lúc xanh lúc trắng!

- Ta nói cho ngươi biết, đường chủ tín nhiệm ngươi mới giao nhiệm vụ này cho ngươi! Ta không đụng số tiền kia, nhưng, ta phải có quyền hiểu rõ tình hình, để tránh ngươi phung phí công quỹ! Ta có quyền lực giám sát ngươi! Bây giờ, ngươi cho ta nhìn sổ sách xem nào!

Người đen trầm giọng hỏi tiếp.

Nhiếp Thiên Bá:

-... !

Người còn chưa kịp chiêu! Tiền đã mất sạch!

Then chốt lót, ta còn không tìm được người chịu trách nhiệm của chuyện số tiền kia tan biến.

Trách Vương Khả? Hắn không cầm một phân tiền của ta!

Trách các đại gia chủ, bọn hắn chỉ đòi về nợ nần, đồng thời dùng hết vào mua bảo hiểm!

Trách ai? Số tiền kia, sao lại mất trắng vậy được? Mười lăm vạn cân linh thạch!

Chu Tiên Trấn! Một gian đại sảnh trong Công Nhất Trà Xã!

Vương Khả đã kết thúc diễn thuyết, công tác đăng ký và nghiệp vụ bảo hiểm tiếp sau được giao lại cho tiểu nhị Công Nhất Trà Xã. Bản thân hắn thì về lại trong nội ốc đại sảnh uống trà.

Trương Chính Đạo đỏ mắt nhìn Vương Khả.

Mẹ nó, tên Vương Khả không muốn mặt này, chiêu mộ cả đống cường giả Tiên Thiên Cảnh đi đánh trận, một phân tiền không ra, còn để bọn hắn đưa tiền đi chịu chết? Đây là chơi gái không trả tiền, không, không những chơi gái không trả tiền, còn cầm hoa hồng? Có loại người nào như ngươi không?

- A!

Vương Khả chuốc một hơi nước trà, miệng lưỡi khô khốc cuối cùng cũng được tưới mát.

- Trương Chính Đạo, sao vừa rồi ngươi để ta dùng Thần Vương Ấn nện? Không ngờ thật nện ngất lão hỗn đản Nhiếp Thiên Bá kia?

Vương Khả hiếu kỳ nói.

- Ngươi không biết?

Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.

- Biết cái gì?

Vương Khả khó hiểu hỏi.

- Đạo Linh Ngọc, bảo vật thiên hạ khó tìm! Ở ngoài Thập Vạn Đại Sơn, vương triều tu tiên đều dùng thứ này luyện chế thành ngự tỉ truyền quốc, có thể trấn áp quốc vận công đức!

Bình Luận (0)
Comment