Nhiếp Thiên Bá vội la lên.
- Ngươi mượn nợ người ta, giờ người ta lấy lại tiền của mình, có gì không đúng?
Người áo đen lạnh giọng nói.
- Tiền của ta, tiền của ta bị Vương Khả cầm đi!
Nhiếp Thiên Bá giận nói.
- Vương Khả cầm đi, nhưng đó đã không phải là tiền của ngươi!
Người áo đen vẫn kiên định nói.
Nhiếp Thiên Bá mới vừa làm rõ mối quan hệ nợ tam giác phức tạp này, kết quả, người áo đen lại vòng về nguyên điểm. Hai người nói một thôi một hồi như là nhiễu khẩu lệnh khiến Nhiếp Thiên Bá gấp đến độ chỉ muốn lật bàn chửi đổng.
Tiền của mình mất trắng hết rồi! Mẹ nó, sao ta lại ngu đến độ trà trộn vào trong hội diễn giảng của Vương Khả làm gì?
- Giờ làm thế nào?
Nhiếp Thiên Bá quấn quýt nửa ngày, cuối cùng đành chịu nói.
- Còn làm thế nào? Đường chủ cho ngươi mười lăm vạn cân linh thạch để ngươi đi chiêu mộ Tiên Thiên Cảnh, chính ngươi lại tiêu hoang! Ta sẽ đi bẩm báo lại với đường chủ! Chỉ đơn giản vậy thôi!
Người áo đen trầm giọng nói.
- Ta không tiêu hoang, ta không phung phí!
Nhiếp Thiên Bá gấp gáp nói.
- Ngươi không phung phí, ngươi dùng để trả nợ cho chính mình còn gì! Nhiều phiếu nợ như vậy, mắt ta đâu có mù!
Người áo đen vẫn cứ lạnh giọng nói.
- Đánh rắm, ta không có, là Vương Khả gạt tiền ta!
Nhiếp Thiên Bá gấp đến độ chỉ muốn thổ huyết.
- Vương Khả lại không cầm tiền của ngươi!
Người áo đen nói.
Nhiếp Thiên Bá nghẹn họng không biết phải biện bạch thế nào.
- Tiền bối, van ngươi, giúp ta lấy về số tiền kia, chúng ta tới các tiên trấn khác chiêu mộ Tiên Thiên Cảnh. Giúp ta đi đối phó Vương Khả, van ngươi! Cứ vậy trở về, đường chủ sẽ giết ta mất!
Nhiếp Thiên Bá lo lắng nói.
- Ngươi nói đùa gì vậy, Vương Khả không trêu ta chọc ta, cũng không cướp tiền ngươi, ta đi tìm hắn gây chuyện làm gì? Dù bây giờ thân phận hắn có vấn đề, nhưng vẫn cứ là Thần Long đà chủ được Ma Tôn thân phong, ta trêu chọc hắn, quay đầu để đệ tử Ma giáo biết được, chẳng phải ta liền xui xẻo!
Người áo đen cự tuyệt nói.
Ngươi không muốn xui xẻo, ta liền phải xui xẻo! Nhiếp Thiên Bá khóc không ra nước mắt.
- Nhưng mà, đường chủ cũng có ý kiến với Vương Khả, chẳng phải ngươi nói đường chủ cũng bố trí người ứng phó Vương Khả ư?
Nhiếp Thiên Bá gấp gáp nói.
- Không sai, chỉ là, đấy không phải nhiệm vụ của ta! Ta không được yêu cầu đối phó Vương Khả! Cần gì phải tự mua việc vào ngươi? Nhiệm vụ của ta chính là giám sát ngươi, nhưng giờ ngươi phung phí sạch tiền của đường chủ, ta đành phải quay về phục mệnh thôi!
Người áo đen nói.
- Vì cái gì, vì cái gì!
Nhiếp Thiên Bá buồn bực nói.
Ngay lúc hai người đi ra bên ngoài Chu Tiên Trấn, đột nhiên trên trời truyền xuống một tiếng lệ quát.
Lệ!
Lập tức, một đám tiên hạc đáp xuống, nháy mắt bao vây lại Nhiếp Thiên Bá và người áo đen.
- Đệ tử Kim Ô Tông?
Phía xa xa, Vương Khả khẽ biến sắc.
Lệ, lệ... !
Lại một đám tiên hạc vây lại Nhiếp Thiên Bá và người áo đen, phía trên hai con tiên hạc trong đó còn đứng đệ tử Kim Ô Tông.
- Các ngươi muốn làm gì?
Nhiếp Thiên Bá khẩn trương nói.
- Chu Tiên Trấn bị phong tỏa, chỉ được phép vào, không được phép ra, muốn ra ngoài, xốc mũ lên!
Một trong hai tên hai tên đệ tử Kim Ô Tông trầm giọng quát.
Trên mặt Nhiếp Thiên Bá chớp qua một tia nghi hoặc, Chu Tiên Trấn bị Kim Ô Tông phong tỏa?
Người áo đen vén mũ lên.
Người này quay lưng về phía Vương Khả, lại cách khá xa, bởi vậy Vương Khả không thấy được mặt.
Nhưng, tùy theo người áo đen lộ mặt, hai tên đệ tử Kim Ô Tông lập tức lộ vẻ dửng dưng.
- Đi thôi, đi mau, làm lỡ thời gian của chúng ta! Hừ!
Hai tên đệ tử Kim Ô Tông hừ lạnh một tiếng.
Người áo đen và Nhiếp Thiên Bá cấp tốc rời đi.
Người này là đệ tử Ma giáo, giờ lại chỉ có hai người bọn hắn, trong lòng quả thực không muốn trêu chọc thị phi, rất nhanh liền biến mất trong rừng cây nơi xa.
Đám tiên hạc lần nữa bay lên trời, phi hành vờn quanh bốn phương tám hướng Chu Tiên Trấn.
Vương Khả, Trương Chính Đạo đưa mắt nhìn nhau.
- Tại sao Kim Ô Tông lại phong tỏa Chu Tiên Trấn?
Trương Chính Đạo mờ mịt nói.
- Đi, tìm hai người ra ngoài trấn thử xem! Còn nữa, chọn người nào tướng mạo giống ta và Trương Chính Đạo chút.
Vương Khả phân phó tiểu nhị nãy giờ vẫn đứng ở bên cạnh.
Rất nhanh, hai người được Vương Khả bố trí đi ra ngoài, tiên hạc trên trời tiên hạc lập tức đáp xuống kiểm tra một lượt. Lát sau, hai tên thuộc hạ quay trở về.
- Gia chủ, bọn họ quả nhiên phát hiện ngươi và Trương Chính Đạo đang ở Chu Tiên Trấn, nhưng, bởi vì phụ cận không có mấy người, chỉ có một đám tiên hạc bảo vệ, cho nên tạm thời mới chỉ phong tỏa Chu Tiên Trấn mà thôi! Bọn họ đã điều động tiên hạc đi thông báo Trương Thần Hư!
Tên thuộc hạ bẩm báo nói.
- Xảy ra chuyện gì? Sao bọn hắn lại tìm được chúng ta?
Vương Khả nhíu mày nghi hoặc.
- Liệu có phải, ngươi đã bại lộ từ trước lúc bắt đầu diễn giảng?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Có khả năng!
Vương Khả nhíu mày đáp.
- Thế giờ làm thế nào?
Trương Chính Đạo hỏi.
- Địa đạo có sẵn, ta muốn rời đi lúc nào cũng được, nhưng mà, lần này Trương Ly Nhi quá phận!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Hả?
- Câu dẫn ta không được liền thẹn quá hoá giận, phát động tài nguyên Kim Ô Tông truy kích ta? Có còn có chút ý thức đoàn đội nào không? Cứ mãi thế này, ảnh hưởng nghiêm trọng đến nếp sống sinh hoạt của ta! Mẹ nó chứ, chẳng lẽ ta cứ phải suốt ngày trốn tránh?
Vương Khả trầm giọng nói.
- Ngươi làm sao dám chắc là Trương Ly Nhi câu dẫn ngươi không thành mới thẹn quá thành giận?
Trương Chính Đạo sắc mặt cổ quái nói.
- Cái này còn cần đoán? Ta ưu tú như vậy! Nữ nhân nào không thích? Nhưng, thích cũng không thể điên cuồng truy cầu vậy được!
Vương Khả trừng mắt nói.
Nét mặt Trương Chính Đạo không khỏi co quắp. Ngươi đúng là không biết xấu hổ! Cái gì cũng dám nói ra được!
- Trương Ly Nhi còn chưa tới, đệ đệ của nàng đã tới? Hừ, không được, ta không thể nào chấp nhận quấy rối tình dục kiểu này! Nhất định phải cho bọn hắn chút giáo huấn mới được!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Giáo huấn? Ngươi đánh thắng được bọn hắn?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.