Thế mới đúng mà, theo như tình báo ta thu hoạch được, tên này là đứa không chịu thua thiệt bao giờ, nếu không đề ra yêu cầu gì, ta mới càng không yên tâm.
- Là thế này, ngươi biết chuyện giữa ta và Trương Ly Nhi không?
Vương Khả nhìn Mạc Tam Sơn, nhẹ giọng hỏi.
- Trương Ly Nhi?
Mạc Tam Sơn thoáng ngây người.
Mạc Tam Sơn nhìn sang đám đệ tử Kim Ô Đang đang ngất xỉu mê man trong ngóc ngách cách đó không xa.
- Đệ tử Kim Ô Tông giúp ngươi đối phó Đồng An An? Còn đứng ngoài ngoài cửa? Chẳng lẽ đều là Trương Ly Nhi bố trí... !
Mạc Tam Sơn hiếu kỳ nói.
- Không sai, là … là có chút vấn đề tình cảm!
Vương Khả gật đầu.
Mạc Tam Sơn:
-... !
Mạc Tam Sơn sao mà ngờ được, giữa Vương Khả và Trương Ly Nhi lại có cảm tình, điều này không thực tế. Người chỉ là một tên Tiên Thiên Cảnh mới vào tiên môn hơn một năm, trong khi thân phận Trương Ly Nhi người ta lại là gì? Sao giữa các ngươi lại có cảm tình được?
- Ngươi và Trương Ly Nhi có vấn đề tình cảm gì?
Mạc Tam Sơn hiếu kỳ hỏi.
- Nàng điên cuồng theo đuổi ta, nói ta rất tuấn tú! Ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi xem, điều này có ai là không biết, ai là không hiểu? Nhưng, điên cuồng theo đuổi ta như vậy, quả thực khiến ta rất là khó xử, đến cả thời gian để thở dốc cũng không có! Ta bây giờ, ngày ngày đều có cảm giác bị ghìm chặt không thở nổi, theo đuổi như thế, có chút..., có chút..., ngươi hiểu ý ta muốn nói chứ?
Vương Khả ra vẻ ảo não nói.
Mạc Tam Sơn:
- ? ? ? ?
Mạc Tam Sơn trừng mắt nhìn Vương Khả nhi. Ta đang nghe cái gì vậy? Trương Ly Nhi điên cuồng theo đuổi ngươi? Nàng mới gặp mặt ngươi được mấy lần?
Trương Chính Đạo ở bên cũng đầy mặt không tin, nhưng bản thân lại không có chứng cứ, mẹ nó, nghe ngươi dày mặt tự luyến như vậy, ta đều tưởng muốn đi rửa tai, bằng không lỗ tai chất kén mất!
- Vương, Vương Khả, ngươi nói lời này, phải chịu trách nhiệm đấy! Đừng ăn nói lung tung!
Mạc Tam Sơn biểu tình cổ quái nói.
- Ta nói lung tung chỗ nào? Ngươi hỏi Trương Chính Đạo xem có phải thế không? Trên đường chúng ta đi mấy ngày này, Trương Ly Nhi dẫn theo một đám sư đệ đuổi sát không bỏ, chẳng phải là muốn vãn hồi tình cảm từ ta? Nhưng mà, ta đã có bạn gái, con người ta rất chuyên nhất, làm sao có thể làm ra chuyện hổ thẹn lương tâm vậy được? Đoạn đường này ta đi vất vả thế nào, ngươi biết không?
Vương Khả gấp gáp nói.
- Đừng nóng, đừng nóng, có gì ngươi cứ nói từ từ!
Mạc Tam Sơn nhẹ giọng khuyên nhủ.
- Nói từ từ thì cũng vậy! Ngươi xem, đêm nay, nguyên một đám đệ tử Kim Ô Tông chắn ở chỗ này, còn định không cho ta đi, để Trương Ly Nhi đến nói rõ ràng với ta! Ngươi biết con người ta thế nào rồi đấy, con người ta rất dễ mềm lòng! Nàng mà đến, lúc đó một khóc hai náo ba treo lên, ta biết phải làm sao? Ta lại không thể làm chuyện có lỗi với bạn gái mình được, nhưng mà, ta cũng không nỡ thấy nữ nhân khóc, ta thật rất khó xử!
Vương Khả tố khổ.
Mạc Tam Sơn:
-... !
- Trước đây không lâu ngươi cũng rõ ràng, sau khi công ty Thần Vương khai trương, tất cả mọi người đều đi về hết, chỉ riêng Trương Ly Nhi là không chịu đi, đợi ta ngoài sơn môn suốt hai ngày hai đêm, muốn gặp ta cho bằng được! Ngươi nói xem, dưới tình cảnh như thế, ta có thể đi ra gặp nàng được ư? Cho nàng một tia hi vọng chính là đang hại nàng. Thế nên ta mới không lộ diện, ta muốn để nàng tuyệt vọng, như vậy vừa tốt với ta, lại cũng tốt với nàng, thuận tiện để nàng mau quên đi đoạn tình cảm này, ai ngờ, ai ngờ … nàng càng thêm quá quắt?
Vương Khả kêu khổ không ngừng.
Mạc Tam Sơn:
-... !
Đoạn thời gian trước, không lâu sau khi công ty Thần Vương khai trương, Trương Ly Nhi đột nhiên như phát điên vậy, đuổi đánh Mộ Dung Lục Quang một trận lên bờ xuống ruộng, sau đó la hét nói muốn tìm Vương Khả, còn đứng ngoài sơn môn chờ suốt hai ngày hai đêm, cuối cùng mới bị Trần Thiên Nguyên khuyên đi.
Lúc ấy, Mạc Tam Sơn còn chưa rõ ràng tình hình cho lắm, giờ nghe Vương Khả kể lại, thật chẳng lẽ đúng là Trương Ly Nhi khổ khổ theo đuổi Vương Khả?
Cũng đúng, trước sau thời điểm công ty Thần Vương khai trương, Mộ Dung Lục Quang trăm kiểu tán tỉnh Trương Ly Nhi mà không được, Trương Ly Nhi đối với Vương Khả lại vui cười ra mặt, còn để em ruột dẫn theo đệ tử Kim Ô Tông làm bảo an cho cao ốc Thần Vương.
Nếu không phải là đặc biệt ưa thích, tại sao lại làm ra thỏa hiệp đến mức như thế?
Trương Ly Nhi thậm chí còn đích thân tham gia cắt băng điển lễ, phải biết, lúc ấy Trương Ly Nhi chính đang đại biểu cho Kim Ô Tông, nàng vì Vương Khả mà kéo cả Kim Ô Tông tới căng trường diện cho Vương Khả?
Tất cả những điều này chẳng phải đều chứng tỏ, Trương Ly Nhi thật muốn theo đuổi Vương Khả?
Không lẽ thế đạo bây giờ biến rồi? Đổi thành nữ đuổi nam? Còn là mỹ nữ tuyệt thế Kim Đan Cảnh đỉnh phong theo đuổi một tên tiểu bạch kiểm tay trắng? Phi, nói tiểu bạch kiểm còn là cất nhắc hắn. Mẹ nó chứ, năm đó sao ta lại không gặp được chuyện tốt thế này?
Then chốt là, tên hỗn đản Vương Khả này còn có vẻ không tình không nguyện?
- Mạc điện chủ, giờ ngươi đã biết ta đang khó xử thế nào rồi chứ? Rõ ràng ta đã cự tuyệt nàng, nhưng mà, nàng vẫn cứ không buông tha! Thế nên, ta mới định mời ngươi giúp ta làm người trung gian! Đi khuyên nhủ nàng, được không?
Vương Khả mong đợi nhìn Mạc Tam Sơn.
Mạc Tam Sơn:
-... !
- Ta muốn mời ngươi giúp ta khuyên nhủ Trương Ly Nhi, ngươi giúp ta chuyển lời với nàng, nói Vương Khả ta trừ túi da hơi có chút anh tuấn này ra, kỳ thật chẳng còn gì nữa cả! Để nàng mau chóng quên ta đi!
Vương Khả thỉnh cầu nói.
Mạc Tam Sơn:
-... !
Trương Chính Đạo ở bên đưa tay lên mồm, bụng dạ cồn cào, buồn nôn hết sức, thật sự là nghe không nổi nữa, đứa này quá mặt dày, quá không biết xấu hổ!
Toàn trình, thần sắc Mạc Tam Sơn luôn trong trạng thái ngây dại!
Ta nghe được cái gì? Những lời Vương Khả nói kia, sao ta nghe nghe một hồi liền chỉ muốn đánh hắn? Vì sao ta dường như khó mà khống chế nổi nắm tay mình, hận không thể nện cho Vương Khả một trận nên thân?