Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 327 - Chương 327: Hình Tượng Người Phát Ngôn

Chương 327: Hình tượng người phát ngôn

Chu đường chủ, vì tương lai đệ tử ma đạo, ngươi có thể thử xem! Đến lúc đó, chẳng những có thể khiến đệ tử Ma giáo trên dưới một lòng, ngươi còn có thể trở thành idol toàn dân!

Vương Khả kích động khuyên nhủ.

Ở bên, đám tà ma và Chu Yếm sớm đã nghe đến tròn mắt há mồm. Vương Khả đang nói gì vậy? Tại sao, tại sao chúng ta càng nghe càng không hiểu? Ngươi muốn để đường chủ nổi danh khắp Thập Vạn Đại Sơn? Còn ca hát? Có cần khiêu vũ nữa không!

- Đánh rắm!

Chu Hồng Y giận mắng.

- Chu đường chủ, đề nghị của ta, đối với ngươi trăm lợi mà không một hại! Hay là thử chút xem sao!

Vương Khả khuyên.

Chu Hồng Y đen mặt lại, nhìn Vương Khả nói:

- Thật không biết tại sao Ma Tôn lại chọn ngươi làm Thần Long đà chủ?

- Làm sao? Có gì không đúng? Ta chỉ muốn phát triển Thần Long phân đà, làm thêm nghề phụ, kiếm chút tiền thu môn đồ thôi mà. Đường chủ, Nhiếp Thanh Thanh cũng ở Thần Long phân đà, sống không có tiền, ngươi biết khốn khổ thế nào không? Ta kiếm nhiều tiền, Nhiếp Thanh Thanh mới không cần phải vì tiền mà phát sầu! Chu đường chủ, ngươi hẳn nên ủng hộ ta nhiều hơn mới đúng!

Vương Khả có vẻ buồn bực nói.

- Hừ, nếu ngươi có thể khuyên được Ma Tôn giúp ngươi tuyên truyền, ta liền giúp ngươi, thế nào?

Chu Hồng Y lạnh giọng nói.

- Thật? Một lời đã định!

Tròng mắt Vương Khả lập tức sáng rực lên.

Chu Hồng Y:

-... !

Bên ngoài Thanh Kinh!

Đồng An An đứng trong một lầu các bí ẩn, đưa tay lau mồ hôi, mắt nhìn về hướng vương cung.

- Đàn chủ, bên kia, bên kia có Biên Bức Hắc Vân, là Tử đường chủ tới!

Một tên đầu trọc kích động định lao đi ra.

- Đừng!

Đồng An An giơ tay kéo lại tên đầu trọc, khiến hắn ngã nhào trên đất.

- Sao, sao thế?

Tên đầu trọc kia cả kinh nói.

- Chu Hồng Y cũng tới, trốn đi, đừng lộ diện!

Đồng An An trầm giọng nói.

- Chu Hồng Y tới thì tới thôi, sợ cái gì?

- Đánh rắm, Vương Khả cũng ở bên kia, Vương Khả mà nhìn thấy các ngươi, chẳng phải sẽ biết ta cũng ở Thanh Kinh? Trốn hết đi, đợi lát nữa lại đi tìm Tử đường chủ!

Đồng An An trừng mắt nói.

- Đàn chủ, ta phát hiện giờ ngươi biến thành tên nhát gan, cứ sợ đầu sợ đuôi! Không khác gì rùa đen rụt đầu cả!

- Ngu dốt, các ngươi còn muốn bị bắt nữa à! Ta làm thế là phòng ngừa chu đáo!

Đồng An An giận nói.

Đám đầu trọc đành lại núp mình trong lầu các.

- Người bên cạnh Tử đường chủ kia không phải là... ?

Một tên đầu trọc cả kinh thốt lên.

- Nhiếp Thiên Bá?

Đồng An An cũng kinh ngạc nói.

Cách đó không xa, rất nhiều người áo đen đang đứng trên lưng một con Biên Bức Hắc Vân, Trương Thần Hư vẫn cứ chết ngất, bị đám người kia mang theo. Đứng ở trước nhất chính là Tử Bất Phàm trang điểm lộng lẫy, bên cạnh là Nhiếp Thiên Bá theo cùng.

- Tên Trương Thần Hư đó bị ta hạ độc, trong thời gian ngắn khó mà tỉnh lại được!

Nhiếp Thiên Bá giải thích nói.

- Vốn muốn bắt Trương Ly Nhi, chẳng qua, bắt Trương Thần Hư cũng được, đôi chị em này trước giờ luôn rất cảnh giác, ta phái đi mấy đợt nhân mã đều không bắt được! Lần này ngươi lại mang về! Ừ, làm không sai!

Tử Bất Phàm gật đầu tán thưởng.

- Đa tạ Đường chủ!

Nhiếp Thiên Bá lập tức cảm kích nói.

- Ngươi và Vương Khả có thù?

Tử Bất Phàm nhìn Nhiếp Thiên Bá hỏi.

- Thù không đội trời chung! Đường chủ, ngài muốn vì Tử thiếu gia mà chém giết Thanh Kinh Vương thị? Vậy xin cho ta chém giết Vương Khả!

Nhiếp Thiên Bá kích động nói.

- Cái đó phải xem khả năng của ngươi!

Tử Bất Phàm bình tĩnh nói.

- Đường chủ, Thanh Kinh này ta từng tới qua, ta giúp ngươi truy tìm tung tích đám người Vương Khả, chẳng qua, khả năng lớn nhất vẫn là ở vương cung! À, ta thấy rồi, bên kia, đúng là Vương Khả!

Nhiếp Thiên Bá đột nhiên cuồng hỉ nói.

Lần này ném mất mười lăm vạn cân linh thạch của Tử Bất Phàm, vốn tưởng rằng phải xui xẻo, lại không ngờ vớ được Trương Thần Hư mang về, khiến cho Tử Bất Phàm rất là hài lòng, Nhiếp Thiên Bá cảm thấy mọi xúi quẩy trước đó đều tan biến, mọi thứ bỗng chốc trở nên thuận buồm xuôi gió.

Vốn còn không biết làm sao tìm được Vương Khả, lại không ngờ, vừa liếc mắt liền thấy.

Sao giờ mình làm chuyện gì cũng thuận thế nhỉ?

- Ở đó, ha ha, Vương Khả chạy không thoát, đường chủ, ta tới động thủ, ta giết hắn, ngươi giúp ta nhìn xem bốn phía có trợ thủ nào của hắn hay không là được!

Nhiếp Thiên Bá kích động định bổ nhào tới.

Nơi xa, Vương Khả mới từ cung điện đi ra, lập tức thấy được một đám tà ma từ trên trời giáng xuống.

Vương Khả thoáng sửng sốt. Sau đó quay đầu, hướng vào trong cung điện nói mấy câu.

- Đi ra hết đi, nhanh, cả Chu Yếm nữa, ngươi cũng đi ra!

Vương Khả lập tức kêu nói.

Rất nhanh, từ trong cung điện sau lưng Vương Khả, một đám đệ tử áo đen Ma giáo đi ra, đứng thành hàng sát bên Vương Khả.

Hai ba mươi tên tà ma đứng bên Vương Khả, Nhiếp Thiên Bá đang định ra tay, vừa thấy vậy không khỏi biến sắc, động tác muốn vồ tới cũng ngừng lại.

- Đường chủ, Vương Khả có chuẩn bị!

Nhiếp Thiên Bá lúng túng nói.

Hô!

Cả đám hạ xuống.

- Gặp qua Tử đường chủ!

Đám tà ma sau lưng Vương Khả thoáng khom lưng hành lễ.

Thấy đám tà ma này hành lễ với Tử Bất Phàm, tròng mắt Nhiếp Thiên Bá lập tức sáng lên:

- Các ngươi là đệ tử Ma giáo? Nhìn thấy Tử đường chủ còn không mau tránh ra? Chúng ta chỉ bắt Vương Khả! Nếu ai dám ngăn cản, chính là muốn đối đầu với Tử đường chủ!

Nhiếp Thiên Bá muốn hù dọa đám người áo đen sau lưng Vương Khả. Nhưng đám người áo đen lại không thèm để ý Nhiếp Thiên Bá.

- Chu Yếm? Chuyện ngươi đáp ứng ta, ngươi không nghiêm túc thi hành!

Tử Bất Phàm trầm giọng nhìn Chu Yếm sau lưng Vương Khả.

Nét mặt Chu Yếm cứng lại:

- Tử đường chủ, ta vốn cũng muốn giúp ngươi, nhưng mà... !

Bình Luận (0)
Comment