Vương Khả cau mày nói.
Nhưng mà, nghĩ đến Trương Ly Nhi đang chết ngất.
- Ai, mẹ nó, ta mềm lòng quá! Tai tinh Trương Ly Nhi, ngươi thích ta làm gì? Hại ta rất là bị động! Ta không ra tay, quay đầu chuyện này mà truyền ra, thanh danh ta coi như đi đứt!
Vương Khả vừa nghĩ tới đó liền không khỏi thở dài.
Thôi, cứ thử chút xem sao!
Chẳng qua mình không thể cứ vậy ngang nhiên đẩy cửa đi vào được, nhỡ bị phát hiện thì biết làm sao?
- Đi địa đạo vậy, như thế người ngoài không nhìn ra trước, hình như trong tẩm cung vương hậu có một địa đạo nối thông với cung điện kia, đi!
Vương Khả lập tức phóng tới một cung điện khác.
Tình hình chiến đấu trong vương cung đang rất kịch liệt, chẳng ai để ý thấy Vương Khả len lén chạy đến cung điện nơi xa.
Lúc tiến vào cung điện, hắn còn cẩn thận nhìn ra bên ngoài mấy lần, xác định không có ai mới đóng kín cửa cung điện lại.
Vương Khả tưởng là mình đã hành sự rất kín đáo, lại không ngờ vẫn bị hai người theo dõi sát sao.
- Vương Khả lén lút đi đâu vậy?
Đồng An An hiếu kỳ nói.
Tất cả mọi người đều đang vây bắt Kim Long, Vương Khả lại chạy đi đâu? Bộ dạng lén lén lút lút đó, chắc là muốn làm chuyện gì bí mật?
- Trước kia nơi đó là tẩm cung vương hậu!
Ánh mắt Chu Yếm chớp qua một tia phức tạp, nhẹ giọng nói.
- Tẩm cung vương hậu? Bên trong có gì?
Đồng An An tò mò hỏi.
- Trước kia ta từng cho xây một địa cung ở đó! Ta cũng không biết Vương Khả muốn vào đó làm gì!
Chu Yếm nhíu mày, nghi hoặc nói.
- Hừ, địa cung? Một mình hắn? Đây chẳng phải là cơ hội tốt? Đi, chúng ta cũng qua đó!
Đồng An An hưng phấn nói.
- Được rồi! Ngươi cẩn thận chút!
Chu Yếm khẽ gật đầu.
Hai người lén lút đi theo Vương Khả tiến vào tẩm cung vương hậu, kiểm tra một lượt thấy bên ngoài không có ai theo dõi, lúc này mới cấp tốc tiến vào.
Vừa vào tẩm cung vương hậu, hai người lập tức đề cao cảnh giác.
- Người đâu?
Đồng An An quay sang Chu Yếm hỏi.
- Ta cũng không biết!
Chu Yếm mờ mịt nói.
Trong tẩm cung vương hậu hoàn toàn là một mảnh trống rỗng, nào có ai đâu?
- Địa cung? Địa cung mà ngươi nói ở đâu?
Đồng An An hối thúc nói.
Chu Yếm lập tức dẫn Đồng An An đi tới địa cung trước đây hắn từng hạ lệnh xây dựng.
Hai người đứng trước cửa địa cung, ngây người trầm mặc một lúc lâu.
- Đây là cái mà ngươi gọi là địa cung?
Đồng An An sắc mặt khó coi nói.
- Ta cũng đâu ngờ, bọn Vương Khả ăn no rỗi việc lại chạy đi lấp đất lên địa cung? Các ngươi không dùng được thì cũng đâu cần lấp lại làm gì!
Chu Yếm phiền muộn nói.
- Giờ làm thế nào? Vương Khả không thấy?
Đồng An An buồn bực nói.
Cứ vậy tan biến ngay trước mắt? Ai mà chịu cho được?
- Tẩm cung vương hậu này không có cửa sau, chắc là còn có mật đạo nào khác, chúng ta tìm xem!
Chu Yếm thở sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh nói.
Đồng An An chỉ còn nước gật đầu, dạo quanh tẩm cung vương hậu tìm kiếm một lượt.
Chu Yếm, Đồng An An không rõ ràng vị trí mật đạo, nhưng Vương Khả mới vừa nhìn qua bản vẽ, há lại không biết vị trí cụ thể? Nháy mắt khi hắn vừa tiến vào tẩm cung vương hậu, hắn đã nhanh chóng chui tọt xuống lòng đất.
Chiến đấu bên ngoài quá sức kịch liệt, dù Vương Khả đang ở dưới lòng đất, song vẫn có thể nghe được cảm nhận được chấn động kinh hồn từ trên mặt đất dội xuống.
- Mẹ nó, may mà lúc trước ta dặn dò đám người đại biểu ca dùng bê tông gia cố thêm, bằng không, chấn động như thế chắc đã chôn sống ta rồi!
Vương Khả thở phào một hơi.
Lao nhanh trong mật đạo, rốt cục Vương Khả cũng đã tới được dưới đại điện nơi đang giam giữ đệ tử Kim Ô Tông.
Vung tay đẩy nắp. Tròng mắt Vương Khả chợt trợn tròn!
A!
Trong cung điện giam giữ đệ tử Kim Ô Tông.
Quanh thân Trương Ly Nhi toát ra ánh lửa rừng rực.
- Pháp lực đại sư tỷ đang không ngừng khôi phục, có vẻ sắp phá mở được cấm chế pháp thuật trong cơ thể? Quá tốt rồi!
Một tên sư đệ kinh hỉ nói.
- Bên ngoài hình như có tiếng cự thú rít gào? Còn cả tiếng rống của Tử Bất Phàm, Chu Hồng Y nữa? Là ai đang đánh nhau?
- Có người tới cứu chúng ta?
- Không giống, sợ là yêu thú cường đại nào đó?
...
...
...
Trong lúc chúng nhân còn đang ngờ vực.
Bành!
Trương Ly Nhi rốt cục phá mở được cấm chế pháp thuật trong người, nhưng bởi vì dùng sức quá mạnh, quanh thân bỗng chốc bùng lên vô số hỏa diễm, mặc dù nàng có thể khống chế được phần nào, chỉ là, quần áo trên người vẫn bị đốt cháy lỗ chỗ.
Trước lúc lộ hàng, Trương Ly Nhi kịp thời dùng màn trướng che thân mình lại.
- Đại sư tỷ, ngươi xông phá được cấm chế rồi?
Một vị sư muội mong đợi nói.
- Phá được rồi, các ngươi chờ chút!
Trương Ly Nhi hưng phấn nói.
- Nhưng mà, đại sư tỷ, ngươi dùng màn trướng che người lại làm gì?
Sư muội kia khó hiểu hỏi.
Trong màn sướng, sắc mặt Trương Ly Nhi tối sầm, chẳng lẽ ta phải giải thích cho ngươi, ta muốn thay quần áo?
Trương Ly Nhi không để ý sư muội kia, cấp tốc đổi đồ.
Đặt quần áo thay xuống lên bàn đá cạnh bên. Đổi lấy một bộ quần áo mới.
Đúng lúc này, mặt bàn đá đột nhiên xoay tròn, sau đó đột ngột tách sang hai bên, lộ ra một hang động tương đối lớn, nháy mắt, đồ Trương Ly Nhi vừa thay chui tọt vào trong hang động kia.
Trương Ly Nhi sửng sốt, chuyện quái quỷ gì thế này? Dưới bàn sao lại có động?
Tiếp sau, bên trong hang động nhô lên một cái đầu, đội lấy quần áo nàng vừa thay ra, nhú đầu lên.
Chính là Vương Khả, hắn cũng không ngờ được, từ trên cơ quan cửa ngầm lại đột nhiên rơi xuống một chiếc yếm và áo quần cháy sém! Cái này, thực sự không kịp đề phòng.
Đang lúc mờ mịt, Vương Khả lấy xuống chiếc yếm và áo quần trên đầu, ngước mắt nhìn lên.
A !
Một tiếng rít chói tai vang lên, tiếng thét này dọa cho chúng sư đệ sư muội bên ngoài màn trướng không khỏi cả kinh. Chuyện gì vậy? Đại sư tỷ sao lại đổi giọng? Trong màn trướng sao lại có tiếng thét của đàn ông?
- Kêu hét mụ nội ngươi! Có hét cũng là ta hét mới đúng, ngươi tên gì? A!
Trương Ly Nhi bất chợt hét toáng lên.
Vội vàng cài lên quần áo còn chưa mặc xong, Trương Ly Nhi giơ tay túm lấy Vương Khả vừa chui ra từ trong động.