Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 39 - Chương 39: Tru Ma Kết Quả (1)

Chương 39: Tru Ma Kết Quả (1)

Phụ trách: Vô Tà Team

Vừa vào Thiên Lang Tông, Vương Khả hít một hơi khí lạnh!

- Quả nhiên, đệ tử tiên môn như ngâm mình ở trong canh linh thạch, linh khí quá nồng đậm, không biết mạnh hơn Chu Tiên Trấn bao nhiêu lần!

Vương Khả cảm thán nói.

- Nhà quê, ngươi nhìn ngọn núi kia xem!

Trương Chính Đạo chỉ một ngọn núi ở xa xa.

Vương Khả nhìn một cái, mí mắt không khỏi co giật.

Ngọn núi kia nguy nga cao lớn, bốn phía kỳ trân dị thảo vô số, trọng yếu hơn là từng khối nham thạch đều óng ánh trong suốt.

- Linh thạch? Những tảng đá lộ ra ngoài kia không phải nham thạch, mà là linh thạch? Ngọn núi kia...

- Không sai, ngọn núi kia là Linh Thạch Sơn, là căn cơ lập tông của một tông môn, có linh sơn này, sẽ để thủ sơn đại trận có năng lượng dùng không hết, có thể cung cấp mấy đời đệ tử tu luyện!

Trương Chính Đạo cảm thán nói.

Vương Khả hít khí lạnh, một ngọn núi là linh thạch, sẽ có bao nhiêu cân? Trước kia mình kiếm lời những linh thạch kia, so với ngọn núi này, thì tính là cái gì?

- Phát tài, phát tài, ha ha!

Trong mắt Vương Khả lóe lên vẻ hưng phấn.

Trương Chính Đạo sững sờ:

- Phát tài? Phát tài cái gì? Ngươi cho rằng linh sơn có thể tuỳ tiện cầm đi sao? Trận pháp ở bốn phía linh sơn có thể diệt cường giả Nguyên Anh cảnh, ngay cả Thiên Lang Tông Chủ cũng không thể tuỳ tiện lấy ra, đây là căn cơ của Thiên Lang Tông, tuy linh thạch nhiều, nhưng phải sử dụng vô số năm, chia đến trong tay mỗi đệ tử cũng không nhiều, còn phải làm ra cống hiến rất lớn với tông môn mới có thể được chia, ngươi cho rằng ai tới chính là của người đó?

Vương Khả căn bản không nghe Trương Chính Đạo nói gì, ánh mắt lấp lánh nhìn linh sơn!

Vương Khả và Trương Chính Đạo nhỏ giọng thầm thì, được đội ngũ đón dâu dẫn tới một quần thể kiến trúc dưới chân núi.

- Chư vị sư huynh đệ Kim Ô Tông, nơi này đã chuẩn bị xong giúp các ngươi, thời điểm đại hôn ở giữa trưa, mời ở chỗ này chờ đợi đến giữa trưa! Đến lúc đó các tông khách trong Thập Vạn Đại Sơn đến đủ, chúng ta sẽ cử hành đại hôn ở Đông Lang Điện!

Tôn Tùng nhìn Vương Khả và Trương Chính Đạo giải thích.

- Cái gì? Để chúng ta chờ? Phơi chúng ta ở chỗ này? Mặt mũi của Thiên Lang Tông các ngươi thật lớn, là đang nhục nhã chúng ta sao?

Trương Chính Đạo trừng mắt.

- Trương Thần Hư sư huynh chớ trách, lúc trước chúng ta ước hẹn giữa trưa hôm nay mới làm lễ, phát thiệp mời cho các tông khách cũng là lúc giữa trưa, hiện tại khách khứa chưa đến, chúng ta làm sao làm lễ được...

Tôn Tùng cười khổ nói.

Trương Chính Đạo còn muốn biểu hiện ra thân phận một chút, nhưng Vương Khả kéo hắn lại.

- Làm gì đó?

Trương Chính Đạo khó hiểu hỏi.

- Vị Tôn sư huynh này nói không sai, nếu thời điểm đại hôn không có khách khứa, thì tính là đại hôn gì? Nói giữa trưa thì đợi đến giữa trưa, vừa vặn, đại sư tỷ còn phải chuẩn bị một chút!

Vương Khả khuyên nhủ.

- Ách?

Vẻ mặt của Trương Chính Đạo không hiểu.

- Đa tạ vị sư đệ này lý giải!

Tôn Tùng cảm kích nói.

- Trương sư huynh, ta biết ngươi quan tâm đại sư tỷ, nhưng lần đại hôn này ý nghĩa phi phàm, tự nhiên không thể tùy ý sửa đổi, ngươi không phải tràn ngập hiếu kỳ với Thiên Lang Tông sao? Lần này vừa vặn có thời gian, không bằng mời sư huynh của Thiên Lang Tông dẫn ngươi du lãm một phen?

Vương Khả khuyên nhủ.

Trương Chính Đạo ngạc nhiên, tham quan Thiên Lang Tông? Ta có thời gian như vậy sao?

- Đúng, đúng, ta sẽ sắp xếp người dẫn Trương Thần Hư sư huynh du lãm khắp Thiên Lang Tông, chờ thời điểm đại hôn tới, chúng ta lại cùng nhau đến Đông Lang Điện!

Tôn Tùng cười nói.

Trương Chính Đạo nhíu mày không hiểu, Vương Khả lại cho hắn một ánh mắt.

- Được rồi, ta vào nói với đại tỷ một tiếng, ngươi sắp xếp người đi!

Trương Chính Đạo trầm giọng nói.

- Được!

Tôn Tùng lập tức đi an bài.

Đợi Tôn Tùng rời đi, Trương Chính Đạo mới kéo Vương Khả lại:

- Vương huynh, ngươi có ý gì? Ta nói muốn đi dạo Thiên Lang Tông lúc nào?

- Mộ Dung Lục Quang và Trương Ly Nhi ở giữa trưa mới thành hôn, ta cố ý đến sớm ba canh giờ, là vì ta đoán khách khứa chưa tới, đại hôn không cách nào lập tức cử hành, Thiên Lang Tông cảm thấy hổ thẹn chúng ta, nhất định sẽ cho phép chúng ta du ngoạn khắp nơi, ta muốn chính là chút thời gian này, sau đó phải nhờ vào ngươi rồi!

Vương Khả trịnh trọng nói.

- Lại dựa vào ta? Có ý gì? Vương Khả, ngươi lại đào hố cho ta đúng không?

Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.

- Lần này chúng ta đến Thiên Lang Tông tìm ai?

Vương Khả hỏi Trương Chính Đạo.

- Tìm Mộ Dung Lục Quang? Không đúng, tìm Thiên Lang Tông Chủ!

Trương Chính Đạo giật mình.

- Đúng vậy, đây chính là mấu chốt, trong lúc đại hôn có thể tìm được Thiên Lang Tông Chủ sao? Tìm được mới lạ! Tiếp đó chúng ta phải nhanh chóng tìm được Thiên Lang Tông Chủ, thời gian có hạn, ngươi nhanh hành động đi!

Vương Khả khuyên nhủ.

- Ta tìm? Ta làm sao tìm được? Ta cũng không quen thuộc nơi này nha!

Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.

- Ta nghe nói, mỗi tông môn đều có cảnh báo diệt tông?

Vương Khả nhìn Trương Chính Đạo nói.

- Cảnh báo diệt tông? Chính là thời điểm tông môn gặp nguy cơ diệt tông, sẽ gõ lên cảnh báo, có thể tỉnh lại tất cả đệ tử đang bế quan, đồng thời thanh âm vang xa, kêu gọi tất cả đệ tử ở bên ngoài lập tức trở về, cảnh báo diệt tông của Thiên Lang Tông, một khi gõ vang, toàn bộ Thập Vạn Đại Sơn cũng có thể nghe được!

Trương Chính Đạo mờ mịt nói.

- Đúng vậy, tìm Thiên Lang Tông Chủ không dễ, tìm cảnh báo diệt tông lại không khó. Loại pháp bảo chiến lược này, khẳng định đặt ở chỗ dễ thấy nhất, nhiệm vụ của ngươi, chính là tìm cảnh báo diệt tông, sau đó gõ vang! Dẫn Thiên Lang Tông Chủ hiện thân là được!

Vương Khả giải thích.

- Vương huynh, ngươi chơi ta sao? Nếu ta gõ cảnh báo diệt tông, vậy ta liền xong đời, ta sẽ bị toàn bộ đệ tử của Thiên Lang Tông đuổi giết!

Trương Chính Đạo kinh hãi nói.

- Ngươi không phải nói, Thiên Lang Tông Chủ sẽ bảo hộ U Nguyệt công chúa sao? Tất cả là vì U Nguyệt công chúa, lần này vì U Nguyệt công chúa, ta xem như liều mạng! Tranh thủ hơn hai canh giờ này, ngươi đừng có làm hỏng, nếu xảy ra sai lầm, ta sẽ bóp nát mệnh căn của ngươi!

Vương Khả trợn mắt nói.

Bình Luận (0)
Comment