- Ngươi mới đánh rắm, ngươi mới không nhập ma! Lúc ở Thần Long Đảo, Ma Tôn đã tự mình kiểm tra, chẳng lẽ còn nghe ngươi vu không!
Vương Khả tiếp tục cãi lại.
Lúc này không cãi, nếu bị xem là đệ tử chính đạo, vậy thì hắn đừng mơ ra khỏi cánh cửa này, ngươi nghĩ Ma Tôn ngốc thật sao?
- Ma Tôn, ta có chứng cứ, cũng không phải là ăn không nói có!
Mạc Tam Sơn nói.
- A?
Ma Tôn bình tĩnh ngồi xuống.
Ma Tôn không gấp, giống như muốn nhìn hai bên tranh chấp, còn kết quả thế nào? Dù sao cả hai cũng chẳng tạo nên sóng gió gì khi có hắn ở đây. Sợ cái gì? Ta không thiếu thời gian.
- Được, Mạc Tam Sơn, ngươi nói đi, Vương Khả ta tin chắc rằng chân lý sẽ thắng hùng biện, ngươi đừng che che giấu giấu, cũng đừng đâm chọc sau lưng, loại hành vi đó ta nhìn còn thấy mất mặt, có bản lĩnh thì nói trước mặt ta đi! Nói đi!
Vương Khả nói.
Mặc dù Ma Tôn đeo mặt nạ ác quỷ, nhưng vẫn nhìn ra được ánh mắt hắn nhìn Vương Khả rất cổ quái, ngươi muốn người ta không đâm thọc ngươi? Vừa rồi ngươi còn báo cáo một đống tội trạng của Mạc Tam Sơn!
- Được, nếu ngươi muốn chứng cứ, được thôi, chúng ta đối chất một chút! Vương Khả, những ngày gần đây, chuyện ngươi làm với đệ tử chính đạo và ma đạo thì Ma Tôn cũng biết rồi, ta không nói, chúng ta nói về lai lịch của ngươi! Ha ha, lần trước ngươi từ đảo Thần Long quay về Thiên Long Tông, Mộ Dung Lục Quang tự mình cầm theo Kiếm Chính Khí, hắn đo lường chân khí của ngươi, nói ngươi không hề nhập ma! Ta mời Trần Thiên Nguyên kiểm tra ngươi, Trần Thiên Nguyên cũng nói ngươi không hề nhập ma! Ngươi nói thế nào?
Mạc Tam Sơn cười lạnh nói.
- Ngươi có thể giấu Trần Thiên Nguyên, ta thì không thể sao? Dựa vào đâu mà ngươi nói ngươi có bí pháp thì ta không có? Ta động tay chân lên Kiếm Chính Khí đấy thì sao?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Hừ, ngươi chỉ giỏi lươn lẹo, cũng chẳng được gì! Ta biết nguyên nhân! Là vì Trần Thiên Nguyên thông đồng với ngươi!
Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.
- Ngươi đánh rắm, ngươi có chứng cứ không?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Vương Khả, không lâu trước đây, ở Thanh kinh, ngươi bị Nhiếp Thiên Bá đánh 100 chưởng, vì sao ngươi không bị gì? Tu vi còn đột phá thêm một tầng? A ha ha, có người cố ý giúp ngươi che lấp gì đó? Là Trần Thiên Nguyên phải không? Hắn động tay động chân vào chân khí của ngươi, làm cho chân khí của ngươi giống với ma khí, nên mới lừa gạt được Ma Tôn?
Mạc Tam Sơn lạnh lùng nói.
- Ngươi nói cái gì? Trần Thiên Nguyên giúp ta thay đổi ma khí để lừa Ma Tôn?
Vương Khả lạnh giọng kinh ngạc nói.
- Nếu không, vì sao khi ngươi bị đánh, tu vi lại đột phá? Ngoài Trần Thiên Nguyên ra, ta không biết ngươi còn quen với Nguyên Anh Cảnh nào nữa, vậy mà trong cơ thể ngươi lại có một cỗ lực lượng Nguyên Anh Cảnh cường đại, có thể chịu được 100 chưởng của Nhiếp Thiên Bá! Chắc chắn chân khí của ngươi có vấn đề!
Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.
- Ngươi mới có vấn đề!
Vương Khả cau mày nói.
Mẹ nó, tên Mạc Tam Sơn này lại đoán được chân khí của mình có vấn đề, nên hắn mới có thể lăn lộn ở cả chính đạo và ma đạo.
- Vương Khả, ngươi muốn chứng minh ngươi trong sạch, vậy thì ngươi đưa chân khí cho Ma Tôn xem đi!
Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.
Ma Tôn híp mắt, lần nữa nhìn về phía Vương Khả.
- Ngươi có ý gì? Ngươi nói lần trước Ma Tôn nhìn nhầm đúng không?
Vương Khả cười lạnh nói.
- Hừ!
Mạc Tam Sơn từ chối cho ý kiến.
Hiển nhiên hắn cũng nghĩ như vậy.
Vương khả tiếp tục cười nói.
- Điểm mà ngươi nghi ngờ chính là vì ta bị Nhiếp Thiên Bá đánh, sau đó tu vi đột phá, ngươi nghĩ Trần Thiên Nguyên rót cho ta một cỗ lực lượng đúng không?
- Không sai! Nếu không ngươi nhập ma, sao Trần Thiên Nguyên lại không nhìn ra được?
Mạc Tam Sơn lạnh lùng nói.
Hít sâu một hơi, Vương Khả nhìn về phía Ma Tôn.
- Khởi bẩm Ma Tôn, chuyện này, vốn dĩ ta không muốn nói, nhưng đã vu khống lên đầu ta, ta cũng không che giấu nữa, mời Ma Tôn làm chủ cho ta!
- Hử?
Ma Tôn cũng ngạc nhiên nhìn về phía Vương Khả.
Ngươi còn có bí mật gì mà có thể lật đổ chứng cứ của Mạc Tam Sơn? Tên Vương Khả này cũng quỷ dị quá mức.
Lật tay, Vương Khả lấy một hộp ngọc ra.
- Đây là cái gì?
Mạc Tam Sơn nghi ngờ nói.
Vương Khả không hề quan tâm đến Mạc Tam Sơn. Hắn nhìn về phía Ma Tôn.
- Ma Tôn, trong này có một thứ, ngài nhìn là biết! Cũng có thể chứng minh sự trong sạch của ta!
Vương Khả trịnh trọng đưa một hộp ngọc ra.
Mạc Tam Sơn sững sờ, mẹ nó, ngươi lại lấy được chứng cứ ra? Thứ đồ chơi này có thể chứng minh sự trong sạch của ngươi sao?
Mạc Tam Sơn hoàn toàn không tin, Ma Tôn tò mò cầm hộp ngọc lên, nhẹ nhàng mở ra.
Hộp ngọc bị mở ra, bên trong có một chiếc răng to bằng nắm đấm tay trẻ con.
- Một chiếc răng?
Mạc Tam Sơn sững sờ.
Ma Tôn đứng dậy, nhìn chằm chằm cái răng này một lúc lâu, sau đó đưa tay sờ lên, hắn lập tức cảm ứng đường một cỗ hắc khí trên chiếc răng kia toát ra.
Ma Tôn cảm ứng một lúc.
- Ba!
Ma Tôn đóng chiếc hộp ngọc lại, lồng ngực phập phồng, hai mắt nhìn chằm chằm vào Vương Khả.
- Thứ này, ngươi lấy thứ này ở đâu?
Ma Tôn trầm giọng nói.
- Khởi bẩm Ma Tôn, đây là vậy chính tay tiền bối đó đưa cho ta, hắn tin tưởng ta, nên cho ta vài chỗ tốt, giúp ta giấu diếm ma khí, hơn nữa, còn nhờ ta tự tay giao vật này cho con hắn!
Vương Khả cung kính nói.
- Không có khả năng, sao ngươi có thể nhìn thấy hắn?
Ma Tôn trầm giọng nói.
- Ách, tình cờ ta đã nhìn thấy hắn!
Vương Khả cười khổ nói.
Ma Tôn trầm mặc một lúc.
- Ma Tôn, ngài có thể trả hộp ngọc kia cho ta không, ta đã nhận lời với tiền bối đó, giao chiếc răng này cho con của hắn.
Vương Khả trịnh trọng nói.
Cái răng này là của quái vật khô lâu bị trấn áp ở linh sơn Thiên Lang Tông, hắn đưa cho Vương Khả, để Vương Khả giao cho thánh tử.
Vì sao Vương Khả không để cho Ma Tôn giao vật này cho Thánh Tử? Đương nhiên là có nguyên nhân cả, công lao này sao lại mượn tay người khác được? Hắn tự mình đưa cho Thánh Tử, nói không chừng có thể kiếm được chỗ tốt nữa thì sao?
Ma Tôn trầm mặc một lúc rồi đưa hộp ngọc cho Vương Khả.