Ngươi dùng mưu đồ để hại đường chủ kia, hắn không đề phòng ngươi? Đến lúc đó
Ma Tôn bước lên, đặt tay lên cổ tay Chu Yếm, giống như đang bắt mạch.
- Trong cơ thể đúng là có Kim Long.
Ma Tôn trầm giọng nói.
- Cái gì? Kim Long?
Mạc Tam Sơn sững sờ.
Không phải Kim Long đang ở trong cơ thể Chu Yếm sao? Trong cơ thể người quái dị này cũng có?
- Không đúng, hắn ăn mặc quần áo của Chu Yếm, chẳng lẽ... ?
Mạc Tam Sơn trừng mắt.
Rõ ràng Chu Yếm bị hắn trói đi nơi khác, còn dặn dò thuộc hạ trông coi, sao lại quay về đây rồi? Điều này không khoa học!
Mạc Tam Sơn không tin. Hắn cẩn thận bước lên kiểm tra, đúng là Chu Yếm thật.
- Chuyện này, chuyện này, vì sao chứ?
Mạc Tam Sơn trừng to mắt.
Sao chuyện hôm nay quái dị như thế?
Mạc Tam Sơn rất buồn bực, còn Vương Khả thì cực kỳ hưng phấn.
- 50 vạn cân linh thạch, dễ kiếm quá! Mạc Tam Sơn, sau này nếu ngươi muốn đánh cược thì cứ tìm ta! Ôi chao, càng ngày ta nhìn ngươi càng giống thần tài.
Vương Khả kích động đến mức nói năng lộn xộn.
Lần trước hắn đi bán bảo hiểm, mặc dù kiếm lời rất nhiều, nhưng cũng không dễ dàng, lần này kiếm 50 vạn cân linh thạch quá dễ. Làm cho Vương Khả nhìn Mạc Tam Sơn càng thuận mắt hơn. Người tốt đây rồi!
Ngay khi Vương Khả muốn đòi tiền.
- Oanh!
Mặt đất trên sân nhỏ bỗng nhiên nổ tung.
Nổ?
Toàn bộ gạch đá trên mặt đất nổ tung?
Vương Khả trừng to mắt.
- Chuyện gì vậy?
Trong làn bụi cuồn cuộn mịt mờ, một cái đầu rắn lớn từ trong hố đất chui ra.
Lại là Xà Vương, cuối cùng hắn cũng nhổ được thanh đao trong cổ họng ra, tiếp tục vội vàng tìm Chu Yếm, nhưng Chu Yếm đã trốn về đại trạch Vương Gia.
Xà Vương không dám đi trên trấn, chỉ có thể tiếp tục đào đất! Nhìn theo nơi tỏa ra Long Khí, Xà Vương nhanh chóng khóa chặt đại trạch Vương Gia, cảm ứng được Chu Yếm ở ngay phía trên, nó phá đất chui lên.
- Rống!
Trong khói bụi mịt mờ, Xà Vương rống to một tiếng.
Bên ngoài sân nhỏ có một số đệ tử chính đạo đến thăm, đến điều tra, nhưng lại bị đệ tử Vương Gia ngăn cản lại.
- Xà, Xà Vương, ngươi đuổi theo đến nơi này?
Xà Vương cả kinh kêu lên.
Trong làn bụi, Xà Vương cũng nhìn thấy Vương Khả.
Mà bây giờ Mạc Tam Sơn và Ma Tôn đang quay lưng lại với Xà Vương, kiểm tra Chu Yếm đang chết ngất, chỉ có mình Vương Khả quay lại nhìn Xà Vương.
- Ha ha ha, đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng, thấy được chẳng tốn chút công sức nào! Đi theo Chu Yếm thì tìm được Vương Khả? Hay, hay lắm, hôm nay đừng hòng ai rời khỏi đây, ông trời có mắt, bắt toàn bộ các ngươi đến trước mặt ta, ha ha ha, hay, ta muốn ăn hết, rống! !! !
Xà Vương há miệng cắn về phía bốn người.
Nhưng điều làm Xà Vương khó hiểu chính là đến lúc này Vương Khả không hề sợ hãi? Hắn còn dùng ánh mắt cổ quái nhìn mình.
Vì sao chứ? Chẳng lẽ Vương Khả đã sợ đến choáng váng?
Xà Vương há miệng lớn hơn, muốn nuốt cả bốn người vào bụng.
Cũng ngay lúc này, người áo đen sau lưng Vương Khả xoay người lại.
Cái người áo đen bình tĩnh kia, trên mặt còn đeo một chiếc mặt nạ ác quỷ. Vì sao quen thuộc như thế?
Con ngươi của Xà Vương co lại một đường. Cái miệng lớn của nó sắp cắn vào người áo đen đeo mặt nạ.
Cái này, cái này, cái này... !
Xà Vương uốn éo cổ họng, mặc dù không phanh lại được, nhưng chỉ cạp một miệng đất đá, không cắn trúng bốn người kia.
- Ma, Ma, Ma Tôn?
Xà Vương hoảng sợ kêu lên.
Dâm uy của Ma Tôn còn rõ mồn một, Xà Vương nhìn thấy Ma Tôn thì sợ cong đuôi, vừa rồi nó còn muốn cắn cả Ma Tôn? Hắn muốn bị nướng than hay bị nấu canh đây?
Xà Vương bi phẫn nhìn về phía Vương Khả.
- Vương Khả, ngươi, ngươi, ngươi hại ta!
Mẹ nó, ngươi lại mời Ma Tôn đến đây, cũng không thèm nói một tiếng, làm ta đây há miệng mạo phạm Ma Tôn, như vậy sẽ bị rút gân lột da đấy!
Vương Khả cũng choáng váng.
- Ta không biết ngươi đến đây, sao mà hại ngươi được?
- Ngươi, ngươi, ngươi... !
Xà Vương vô cùng tức giận.
Mẹ nó, vậy mà cũng không phải đang hại ta sao? Ta suýt chút nữa bị nướng than.
- Xà Vương? Ngươi thật ghê gớm!
Ma Tôn bình tĩnh nói.
- Không, không, không dám, Ma Tôn tha tội, ta chỉ có chút ân oán cá nhân với Vương Khả! Ma Tôn tha tội, ta không biết ngài cũng ở đây!
Xà Vương hoảng sợ nói.
- n oán cá nhân? Hừ! Vương Khả là đà chủ Thần Long, mọi thứ trên đảo đều là của hắn, ngươi chỉ là một sủng vật trên đảo, dám phạm thượng, vậy mà dám nói là ân oán cá nhân?
Ma Tôn bình tĩnh nói.
Vương Khả bên cạnh sững sờ.
- Ma Tôn, ý của ngài là Xà Vương thuộc quyền quản lý của ta? Nó là thuộc hạ của ta?
- Ừ? Ngươi không biết sao?
Ma Tôn nhìn về phía Vương Khả.
- Ta, ta không biết rõ! Đâu ai nói cho ta biết?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Ma Tôn tha tội, Ma Tôn tha tội, ta chỉ là bị ma quỷ ám ảnh, lúc đầu nội đan của ta bị Vương Khả đánh nát, nên mới bị ma quỷ ám ảnh!
Xà Vương lập tức nằm rạp trên mặt đất, không dám phản kháng.
- Nội đan bị Vương Khả nát?
Ma Tôn nghi ngờ nói.
- Ngươi đánh rắm, ta đánh nát nội đan của ngươi khi nào? Ngươi có giỏi thì phun ra cho ta xem? Đừng oan uổng người tốt!
Vương Khả trở nên vô cùng tức giận.
- Phun ra!
Ma Tôn trầm giọng nói.
Sắc mặt Xà Vương cứng đờ, phun ra? Con mẹ nó…! Ta không nói là bây giờ! Nhưng Ma Tôn đã mở miệng, Xà Vương không dám phản kháng, nó bối rối phun một viên nội đan trong suốt ra.
Nội đan lơ lửng trên không, bị Xà Vương khống chế nên không tỏa ra khí độc, nó bay trước mặt Ma Tôn và Vương Khả.
Vương Khả nhìn kỹ một lúc, nói.
- Nội đan của ngươi không có vấn đề gì mà?
Xà Vương.
- …!
Ta vừa hút Long Khí bên ngoài Chu Yếm, tu bổ nó lại! Hơn nữa, đây không phải là lần đầu tiên, lần ở Hải Vực bên ngoài Thần Long Đảo nữa, cũng bị ngươi đánh nát một lần, sau đó cũng vì ngươi mà ta bị hòa thượng kia đánh nát lần nữa.
- Không phải bây giờ, lúc trước bị Vương Khả đánh nát, Ma Tôn, ta nói sự thật!
Xà Vương lập tức giải thích.
- Trước mặt Ma Tôn mà ngươi cũng dám nói láo? Chậc chậc!
Vương Khả không hề tin tưởng.
Xà Vương trừng to mắt, ai nói láo? Ai nói?