Phía trên Chướng Hải!
Một núi băng trôi trên mặt nước, bên trên có hai người, đó là Vương Khả và Long Ngọc.
Hai người trôi dạt không biết bao lâu, núi băng đã bị hòa tan đi không ít.
Vương Khả bắt hai con cá từ trong Chướng Hải, nướng nó lên, ăn say sưa ngon lành.
- Ngươi xong chưa? Qua đây, nếm thử một miếng!
Vương Khả đặt con cá nướng sang một bên.
Nhìn qua Long Ngọc đang ngồi xếp bằng, cầm Long Châu trong tay, lỗ mũi hơi ngửi, trong Long Châu có hai luồng khí tức chui vào lỗ mũi nàng.
Những ngày vừa qua, Long Châu càng lúc càng nhỏ, lúc đầu lớn như quả cầu, nay chỉ bằng hạt đào.
- Chậc chậc, đúng là tà môn, ngươi lại hấp thu được năng lượng trong Long Châu? Hút nhiều năng lượng như thế, vì sao ngươi vẫn như bình thường? Không có chút sức lực nào cả? Còn nữa, trên người ngươi còn có hàn khí bốc lên là sao? Độc tiên nhân băng chưa được giải sao?
Vương Khả tò mò hỏi.
Long Ngọc nhắm mắt điều tức, không giải thích cho Vương Khả được. Nhưng cũng nhờ tác dụng của Long Châu, kinh mạch vỡ nát trong cơ thể Long Ngọc đã được tu bổ hoàn toàn, không chỉ vậy, kinh mạch còn tỏa ra ánh sáng. Chỉ là người bên ngoài không nhìn ra được thôi.
- Không phá thì không xây được, vết thương của ta đã tốt rồi! Hơn nữa cảnh giới còn tăng lên?
Trong lòng Long Ngọc kinh ngạc nói.
Từ từ mở mắt, Long Ngọc nhìn viên Long Châu chỉ lớn bằng hạt bồ đào trong tay. Long Ngọc há miệng, bỏ viên Long Châu vào miệng nuốt.
- Này, đồ chơi kia ăn được không? Cẩn thận nổ vỡ miệng!
Vương Khả kinh ngạc nói.
Long Ngọc không quan tâm đến Vương Khả, nuốt sạch Long Châu.
- Trên người ngươi vẫn còn hàn khí bốc lên?
Vương Khả lo lắng nói.
- Độc tiên nhân băng không dễ giải như thế!
Long Ngọc giải thích.
- Có ý gì? Ngay cả Long Châu cũng không giải độc được? Ngươi ở đây hút hơn một tháng như hít thuốc phiện?
Vương Khả trợn to hai mắt nhìn về phía Long Ngọc.
- Không phải, Long Châu không thể giải độc tiên nhân băng, nó giúp ta chữa thương! Vết thương của ta lành lại thì năng lực chống cự tiên nhân băng sẽ tăng lên.
Long Ngọc giải thích.
- Úc, Long Châu không phải thuốc, chỉ là vật phẩm chăm sóc sức khỏe! Không chữa bệnh, chỉ gia tăng một chút axit amin và sức miễn dịch?
Vương Khả hiểu ra.
Long Ngọc.
-... !
Ngươi nói cái gì? Vì sao ta nghe không hiểu?
- Được rồi, ăn cá đi, nếu không sẽ bị đông lạnh mất!
Vương Khả nướng lại cá, đưa cho Long Ngọc.
Long Ngọc cũng không khách khí, cầm lấy, bắt đầu ăn.
Một tháng này, hai người không nói chuyện với nhau nhiều, phần lớn thời gian là Vương Khả tìm thức ăn, Long Ngọc chữa thương, chỉ có lúc ăn cơm thì hai người mới nói chuyện với nhau.
- Ai, trên Chướng Hải sương mù khắp nơi, chúng ta trôi hơn một tháng rồi mà vẫn chưa thấy bờ, trên đường đi cũng không nhìn thấy đảo nhỏ, chỉ sợ còn có yêu thú, không biết lúc nào mới lên bờ được!
Vương Khả buồn bực nói.
Trên Chướng Hải hoàn toàn không có bóng người, muốn đi lại cũng không đi nổi, bốn phía là sương mù, làm cho Vương Khả cảm thấy bất lực.
Nếu không phải còn có người nói chuyện với hắn, Vương Khả đã không chịu nổi rồi.
- Núi băng của chúng ta đang xoay quanh ở Chướng Hải thì sao lên bờ được?
Long Ngọc bình tĩnh nói.
- Xoay quanh? Không thể nào, ta luôn nhìn đường mà, núi băng chỉ trôi về một phía, nếu nửa đường đi sai, ta còn cố ý đẩy về cho đúng đường!
Vương Khả trợn mắt nói.
Long Ngọc lắc đầu.
- Không, bây giờ chúng ta đã quay về nơi chúng ta tỉnh lại, một tháng trước!
Vương Khả sững sờ.
- Không, không có khả năng!
- Ngươi nhìn đảo nhỏ bên kia, một tháng trước chúng ta cũng thấy, bây giờ đã thấy lần thứ ba, trên hòn đảo kia có một con Ngạc Ngư Yêu, ta từng đến đó.
Long Ngọc giải thích.
Vương Khả.
-... !
Lần thứ ba trở về?
- Ngươi biết? Ngươi, ngươi, ngươi không nói sớm?
Vương Khả trừng mắt Long Ngọc.
- Ngươi không hỏi ta!
Long Ngọc nói.
Vương Khả.
-... !
Trách ta sao?
- Mỗi lần núi băng trôi đúng hướng, là ngươi đẩy nó quay về, vì thế nó mới đi theo quỹ đạo xoay vòng về đây.
Long Ngọc giải thích.
Vương Khả.
-... !
Cá nướng trong tay Vương Khả còn chưa gỡ xương, hắn phiền muộn nuốt cả thịt cả xương xuống, trong lòng chỉ còn lại một câu, mẹ nó!
Qua một lúc lâu, Vương Khả mới bình phục khỏi sự buồn bực trong lòng.
- Ngươi rất quen thuộc Chướng Hải?
Vương Khả nhìn về phía Long Ngọc.
- Tương đối quen, vị trí của mỗi đảo nhỏ, ta đều biết rõ!
Long Ngọc giải thích.
Vương Khả.
-... !
Để cho ta yên tĩnh, mẹ nó, một tháng này ta trôi như một tên đần, bên cạnh có một bản đồ sống mà ta cũng không biết hỏi.
- Ngươi quen thuộc nơi này mà cũng không nói cho ta?
Vương Khả buồn bực nói.
- Ngươi đâu có hỏi! Ta còn tưởng ngươi thích phiêu lưu trên biển!
Long Ngọc giải thích.
- Ai thích? Ai thích? Ngươi biết ta ở bên ngoài 1 ngày kiếm được bao nhiêu tiền không? Cao ốc Thần Vương còn cần ta chỉ đạo, bao nhiêu sự vụ phải xử lý, đến lúc đó, Ma Tôn, Tử Bất Phàm, Chu Hồng Y còn đến cắt băng, ngươi biết không? Ta thích phiêu lưu cái rắm!
Vương Khả buồn bực nói.
- Ma Tôn đồng ý cắt băng cho cao ốc Thần Vương sao?
Long Ngọc nhíu mày nhìn về phía Vương Khả.
Vương Khả đỏ mặt, hiển nhiên mình bốc phét hơi quá, nhưng khi nhìn Long Ngọc, Vương Khả không yếu thế.
- Đó là đương nhiên, Ma Tôn đã đồng ý rồi! Ta chính là đà chủ Thần Long do Ma Tôn phong, chút mặt mũi này, Ma Tôn vẫn cho!
Long Ngọc.
-... !
- Đúng rồi, Long Ngọc, ngươi chỉ đường cho ta, nơi này là nơi nào trên Chướng Hải vậy, lúc nào chúng ta mới lên bờ được?
Vương Khả mong đợi nhìn về phía Long Ngọc.
- Nơi này là hang ổ của Ngạc Ngư Yêu. Đi về phía kia, không quá xa, chỉ cần hai ngày là đến Thần Long Đảo!
Long Ngọc chỉ sương mù.
- Thần Long Đảo?
Vương Khả sững sờ.
- Đúng!
Long Ngọc gật đầu một cái.
- Vậy cứ đến đảo Thần Long đi, tốc độ núi băng này quá chậm, đến đảo Thần Long, ta sẽ tìm một cái thuyền Chướng Hải, như vậy có thể nhanh chóng quay về lục địa.
Vương Khả cười nói.
Long Ngọc chính muốn nói gì, bỗng nhiên nàng cau mày nhìn về phía nơi xa.
- Sao vậy?
Vương Khả tò mò hỏi.
- Bên kia, hình như có một đám yêu thú đến đây!
Long Ngọc nói.
- Yêu thú?
Vương Khả biến sắc.
- Nhanh, chúng ta đi hầm trú ẩn! Không, chúng ta đào hầm băng!