Hét cứu mạng? Người khác chưa chắc đã đến! Trực tiếp hét lên lợi ích! 100 vạn cân linh thạch, ai đến là của người đó? Mọi người có đến không?
- Tiền của ta! Tiền của ta!
- Tiền ở chỗ nào?
- Tiền của ta, đưa cho ta đi!
- Ta mất 100 vạn cân linh thạch!
...
...
...
Bốn phương tám hướng xung quanh đảo Thần Long có tiếng la hưởng ứng vang lên.
Mấy người Đồng An An, Long Ngọc đều mở to mắt nhìn, ai ngờ rằng khi Vương Khả hét câu này lên, có rất nhiều người chạy đến đây như vậy chứ?
- Bại lộ, đi mau, đi mau!
Một người áo đen cả kinh kêu lên.
- Không được, phải lấy lại Thiểm Điện Thần Tiên, tất cả xông lên, chém chết Vương Khả, sau đó kéo thi thể hắn theo!
- Vậy thì ra tay đi, tốc chiến tốc thắng!
...
...
...
Đám người Đồng An An kinh sợ, lao thẳng về phía Vương Khả.
Năm cường giả Kim Đan Cảnh cầm đao chém đến, làm cho sắc mặt Long Ngọc thay đổi.
Đây không giống như ở cửa Xà Quật, trong cơ thể Vương Khả còn cỗ chân nguyên người khác ban cho, có thể mạnh mẽ chống lại một đòn, năm người kia cầm đao chém đến đấy, một Tiên Thên Cảnh như Vương Khả không thể nào chịu nổi được.
- Ma Tôn truyền thụ, vô địch cương khí!
Vương Khả kêu to một tiếng.
Vương Khả như đã chuẩn bị xong từ lâu, hai tay hắn có khí màu vàng phun ra, trong nháy mắt tạo thành một cường tráo bảo vệ quanh người hắn.
Ai cũng không biết là cái gì!
Ngay cả Long Ngọc cũng không coi trọng, một Tiên Thiên Cảnh như ngươi thì cương tráo mạnh đến mức nào? Còn tỏ vẻ có khí thế hơn người như vậy thì có tác dụng gì? Quan trọng nhất, ngươi còn có mặt mũi hét lên là do Ma Tôn truyền thụ cho ngươi? Ma Tôn còn phải cõng nồi cho ngươi?
Long Ngọc cảm giác lần này xong đời, nàng bất đắc dĩ cầm một pháp bảo ra để tự vệ.
- Ma Tôn truyền thụ? Dọa ta một lúc, làm hại ta cố gắng hết sức để phá cái phòng ngự này! Kết quả cái cương tráo cẩu thí này cực kỳ yếu đối! Chạm một cái đã vỡ.
Đồng An An là người đầu tiên chạm vào luồng khí màu vàng kia.
Quả nhiên, cương tráo phòng hộ vỡ tan, một luồng khí màu vàng chui từ vòng bảo hộ ra, va chạm với trường đao.
Bỗng nhiên, một tiếng nổ vang như sấm sét giữa trời quang vang lên trong đầu năm người.
- Lại là cái mùi vị này!
Đồng An An cả kinh kêu lên.
- Ọe ~!
- Ọe ~!
- Ọe ~!
Gần như cùng một lúc, năm người co chân lại, cả người run lên, quên mình đang ở đâu, trong đầu thúi hoắc, giống như rơi vào trong địa ngục, hai người ngã gục xuống, còn có ba người khác thì ôm cây đại thụ bên cạnh nôn mửa.
- Hoàng khí có độc!
Đồng An An vừa nôn mửa vừa cả kinh kêu lên.
- Vì sao, cương tráo của ta không phòng ngự được khí độc này? Ọe, ọe ~!
Lại một người cả người phát run.
Hôi thối như sấm sét giữa trời quang, làm cho năm người mất đi sức chiến đấu trong thời gian ngắn.
- Tiền ở chỗ nào? Là của ta!
Bỗng nhiên giữa không trung có một tiếng kêu to nổ vang.
- Là của ta!
Lại một người kêu lên.
Các cường giả trên đảo Thần Long nhanh chóng bay đến.
Đồng An An chịu đựng hôi thối, ngẩng đầu nhìn lên trời.
- Mẹ nó, mau trốn đi, ọe!
Đồng An An lập tức cả kinh kêu lên muốn chạy trốn.
- Tiền trên người bọn hắn, có cả trăm vạn cân linh thạch, đừng cho bọn họ chạy!
Vương Khả chỉ vào đám người Đồng An An kêu lên.
- Trăm vạn cân linh thạch? Chạy đi đâu!
Lập tức, đám đệ tử ma giáo bao vây đám người Đồng An An lại.
- Oanh!
Chịu đựng hôi thối buồn nôn, Đồng An An muốn chống cự, thế nhưng, một đám người nghe được có trăm vạn cân linh thạch, đã nổi điên rồi, ai còn muốn cho các ngươi đi?
Rất nhanh, càng ngày càng nhiều đệ tử Ma Giáo vây quanh, làm cho đám người Đồng An An muốn chạy trốn rất tuyệt vọng.
- Đồng An An, bị ngươi lắm chuyện, hại chết! Ọe!
Một người áo đen nôn mửa nói.
- Để cho chúng ta đi, ở đây không có tiền, Vương Khả lừa các ngươi, ọe!
Đồng An An cả kinh kêu lên.
Đến lúc này, mọi người mới nhìn rõ những người ở đây.
- A? Là Vương huynh đệ?
Có người cả kinh kêu lên.
- A, là đám người Đồng An An?
Lại có người cả kinh kêu lên.
Ngay lúc này, một luồng ánh sáng xanh hiện lên, ở giữa không trung, Nhiếp Thanh Thanh bước đến, lạnh lùng nhìn xuống bên dưới.
- Lao nhao cái gì?
Nhiếp Thanh Thanh quát lạnh một tiếng.
- Đàn chủ!
Đám đệ tử Ma Giáo cung kính nói.
Mà đám người Đồng An An thì thay đổi sắc mặt.
- Nhiếp Thanh Thanh? Quấy rầy rồi, ọe, xin lỗi, xin lỗi, chúng ta có việc gấp phải đi trước!
Đồng An An vừa nôn mửa vừa gấp gáp muốn xông ra ngoài.
Đầu tiên, Nhiếp Thanh Thanh nhìn thấy Vương Khả, nàng ngạc nhiên, sau đó nhìn thấy một bao tải trên mặt đất.
Người khác không nhìn thấy trong bao bố là gì, nhưng Nhiếp Thanh Thanh là Nguyên Anh Cảnh, chỉ cần dùng thần thức quét qua là được, nàng thay đổi sắc mặt.
- Chu Yếm? Sao ngươi lại ở đây?
Nhiếp Thanh Thanh kinh ngạc nói.
Nàng giơ một ngón tay ra.
- Bành!
Bao tải nổ tung, lộ ra Chu Yếm đang hôn mê ở bên trong.
Vương Khả trừng to mắt, hóa ra đám người Đồng An An đang bắt cóc Chu Yếm sao?
Cái tên Chu Yếm này đúng là chuyên gia tự tìm đường chết, đi đến chỗ nào cũng có thể gây tai họa được? Một thời gian không thấy ngươi, ngươi lại bắt đầu gây chuyện?
Đồng An An thấy Chu Yếm bại lộ, lập tức biến sắc, quay đầu muốn chạy.
- Muốn chạy?
Nhiếp Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng, vung tay lên.
Trên hư không xuất hiện năm bàn tay màu xanh, đánh lên bốn người áo đen và Đồng An An.
- Oanh!
Bốn người kia và Đồng An An bị đánh phun ra máu tươi, bò dưới đất.
- Vì sao, bắt cóc một Chu Yếm thôi cũng xui xẻo như thế?
- Vừa rồi Vương Khả không muốn trêu chọc chúng ta, tất cả là do Đồng An An rảnh rỗi đi gây sự!
- Đồng An An, ngươi hại giết chúng ta!
Mấy người áo đen hộc máu, tuyệt vọng mắng chửi Đồng An An.
Đồng An An.
-... !
Tất cả là do Vương Khả, nếu không ta cũng sẽ không đen đủi như vậy!
- Long Ngọc, ngươi xem, ta không gọi sai, hắn gọi là không tốn sức, mỗi lần bắt hắn đều không tốn sức!
Vương Khả ở bên cạnh giải thích cho Long Ngọc.
Đồng An An.
-... !