Quay đầu, Vương Khả nhìn thuộc hạ bên cạnh:
- An bài cho hai người bọn họ mỗi người một tiểu viện!
- Vâng!
Một đám thuộc hạ cung kính nói.
Nhất thời, Niếp Thanh Thanh, Đồng An An được dẫn vào tiểu viện lạc của đại trạch Vương gia.
Thần tình Trương Chính Đạo kinh hãi:
- Vương Khả, đây, đây là chuyện gì? Ngươi đã đi đâu trong khoảng thời gian này? Niếp Thanh Thanh vì sao trở lại cùng ngươi? Còn có nữ lang phấn hồng kia?
- Hả, không có gì, ta đi Ma Long Đảo một chuyến! Hàn huyên một lát với mấy thủ lĩnh Ma giáo, bọn Ma Tôn, Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm chuẩn bị tham gia điển lể khai trương tòa cao ốc Thần Vương thứ hai của ta, chuẩn bị cắt băng khánh thành trên đài!
Vương Khả giảng giải.
Trương Chính Đạo trừng mắt nhìn Vương Khả:
- Ngươi không nổ sẽ chết sao? Mẹ nó, lần trước bọn người Trần Thiên Nguyên cắt băng cho ngươi, đã sớm mắng ngươi chết nửa mạng, ngươi để Ma Tôn và Đường chủ Ma giáo cắt băng cho ngươi? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin sao?
- Này thì là gì, ngươi là quản lý nghiệp vụ bảo hiểm của công ty Thần Vương, tòa cao ốc Thần Vương ở Lang Tiên Trấn là ngươi trông coi, chính ngươi cũng không công nhận thực lực công ty mình sao? Chính ngươi cũng không công nhận, làm sao lừa dối… à không làm sao chỉ đạo khách hàng?
Vương Khả trợn mắt nhìn Trương Chính Đạo.
- Không phải, mấu chốt, công ty Thần Vương có thực lực gì? Ta không phải là…
Trương Chính Đạo cổ quái nói.
- Hai ngày nữa, đi tiếp thụ huấn luyện cương vị với Đồng An An. Mẹ nó, tổng giám đốc còn không tự tin với công ty của mình, còn có thể cứu không? Ngươi còn muốn làm tổng giám đốc hay không?
Vương Khả trừng mắt nhìn Trương Chính Đạo.
Trương Chính Đạo đen mặt.
- Về phần Niếp Thanh Thanh, ừm, ta phải chủ trì nghi thức khai trương tòa cao ốc Thần Vương thứ hai. Đến lúc đó rất nhiều người của Ma giáo sẽ đến, ta còn phải tuyên bố sản phẩm thứ hai ngoài bảo hiểm! Lo lắng có người đâm sau lưng ta, mời Niếp Thanh Thanh bảo hộ ta vài ngày!
Vương Khả giải thích.
- Nghiệp vụ bảo hiểm lừa tiền bị lộ rồi? Ngươi lo lắng người bị lừa đến trả thù ngươi, mời Niếp Thanh Thanh bảo hộ ngươi? Ngươi còn chuẩn bị bán đồ khác?
Trương Chính Đạo trợn mắt.
- Thối lắm, lừa tiền gì? Chúng ta là làm ăn đứng đắn, nghiệp vụ bảo hiểm còn đang đi vào quỹ đạo? Lộ cái gì?
Vương Khả trợn mắt lại nói.
- Còn chưa lộ sao? Đại hội Long Môn lần trước, chúng ta công tác thống kê một chút, đã chết sáu người mua bảo hiểm của chúng ta! Còn có, trong khoảng thời gian đại chiến chính ma, nghe nói cũng kết hai ba người! Đã có người đi tòa Thần Vương Lang Tiên Trấn đồi tiền bồi thường, ngươi sẽ cho sao? Đây không phải làm lộ rồi sao? Đây không phải lừa gạt sao?
Trương Chính Đạo nói.
- Cho chứ, vì cái gì không cho? Ta chờ ngày này đã lâu rồi! Rốt cục đợi được cơ hội này!
Vương Khả khẳng định nói.
Trương Chính Đạo trừng mắt nhìn Vương Khả:
- Ngươi là Vương Khả giả sao?
- Vương Khả giả gì? Ngươi làm gì?
Vương Khả nhìn Trương Chính Đạo.
- Tiền bồi thường gần trăm vạn a! Ngươi điên rồi sao! Vương Khả, ngươi không phải người keo kiệt bủn xỉn sao? Một tấm giấy vệ sinh cũng tiếc dùng, một trăm vạn cân linh thạch? Ngươi nói bồi thường liền bồi thường? Ngươi không phải giả thì ai là giả?
Trương Chính Đạo nói.
- Ngươi biết cái gì? Một trăm vạn cân linh thạch có là gì? Ta chỉ bồi thường hợp lý mới có một ngàn vạn cân linnh thạch mới vào sổ sách chứ!
Vương Khả trợn trắng mắt nói.
- Hả? Có ý gì?
Trương Chính Đạo khó hiểu nói.
Phải bồi thường tiền, đâu ra một ngàn vạn cân linh thạch?
- Tiền bồi thường, nhất định phải bồi thường! Không chỉ bồi thường, còn phải để tất cả người Thập Vạn Đại Sơn đều biết! Người mua bảo hiểm chỗ ta, tử vong ngoài ý muốn, người nhà của bọn họ đều thu được tiền bồi thường khả quan! Ngươi hiểu ý ta chứ?
Vương Khả nhìn về phía Trương Chính Đạo.
- Ý của ngươi là…
Trương Chính Đạo giống như nghĩ đến cái gì.
- Đúng, chính là ý này! Ngươi phải để mọi người đều biết! Một trăm vạn không phải tiền bồi thường mà là phí quảng cáo! Ngươi phải để tất cả mọi người biết danh dự của công ty Thần Vương, nói được làm được. Mua bảo hiểm thì nhất định được tiền bồi thường! Ngươi phải để khắp thiên hạ biết công ty Thần Vương chúng ta nói một không làm hai. Bảo hiểm này thật sự giúp người khác không lo lắng tương lai về sau! Đây không chỉ là bồi thường mà còn là doanh tiêu! Một trận doanh tiêu mở màn danh hiệu hàng đầu cho công ty Thần Vương! Ngươi hiểu không? Đây không phải đùa giỡn, ngươi phải xem nó như một trận chiến!
Vương Khả trầm giọng nói.
Trương Chính Đạo mở lớn miệng.
- Ngươi là quản lý của nghiệp vụ bảo hiểm, cho nên, lần này phương phải thể hiện khí phách, đừng sợ phải tiêu tiền. Trong phạm vi doanh tiêu, có thể tìm công ty chi trả! Tìm kiếm người hưởng lợi bảo hiểm ở các đại tiên trấn! Ngươi phải giao thiệp với các đại tông môn, để bọn họ chứng minh giúp chúng ta, người hưởng lợi bảo hiểm là người hưởng lợi bảo hiểm!
Vương Khả giải thích nói.
- Ý của ngươi để ta xác nhận người hưởng lợi là thật hay giả? Tỷ như nói, một người mua bảo hiểm nào đó, người hưởng lợi hắn điền là con hắn! Ta phải đi tông môn của hắn, tìm con của hắn, sau đó để con hắn chứng minh, cha ta là cha ta, ta là con cha ta? Hơn nữa còn phải tìm người đức cao vọng trọng trong tông chứng minh?
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
- Đúng vậy, loại quá trình xác nhận này cũng là tuyên truyền doanh tiêu, cùng lúc cũng tạo thái độ chịu trách nhiệm của công ty Thần Vương. Muốn người mua bảo hiểm kế tiếp sẽ nhìn thấy cơ bản, hiểu được chỗ tốt của mua bảo hiểm, sau đó…
Vương Khả giải thích.
- Sau đó, sẽ có càng nhiều người mắc mưu, đến mua bảo hiểm của chúng ta, chúng ta có thể phát tài?
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
- Đánh rắm! Tư tưởng này của ngươi có vấn đề! Cái gì gọi là mắc mưu a? Chúng ta bán sản phẩm, bọn họ mua sản phẩm! Mắc mưu cái gì? Bọn họ nhận được đảm bảo, có được tương lai, có được hạnh phúc! Ngươi thế nào cứ nghĩ đến chuyện lừa gạt! Chúng ta là làm ăn đứng đắn!
Vương Khả trừng mắt nhìn Trương Chính Đạo. Vẻ mặt Trương Chính Đạo lộ vẻ cổ quái, làm ăn đứng đắn sao? Mẹ nó, thu tiền từng bát từng bát a! Giật tiền cũng không nhanh như vậy!