Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 476 - Chương 476: Ám Sát Trước Khai Trương

Chương 476: Ám sát trước khai trương

- Đương nhiên rồi, thế ngươi cho là ta sẽ bố trí cái gì mấy tháng nay? Đám phản đồ ma giáo kia, đều trọng thương trong người, lại bị phong cấm tu vi, còn có thể chịu đựng thiên lôi của ta sao!

Niếp Thanh Thanh trừng mắt nói.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!

Vương Khả vui vẻ giấu điều khiển từ xa vào tay.

Mình hiện giờ là Tiên Thiên Cảnh tầng thứ chín, trọc chân khí đã thành màu xám sẫm, trong người mỗi ngày đều khô nóng không thôi, giống như sắp bùng cháy. Vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, tu vi lại thăng cấp, trọc chân khí kia sẽ hóa thành màu tối đen, sẽ bùng cháy a! Đám tà ma này tùy thời đều cung cấp công đức cho mình, rất có cảm giác an toàn!

- Vương Khả, ta nghe nói, ngươi bắt đầu gạt người?

Chu Hồng Y hiếu kỳ nói.

- Gạt người?

Vương Khả sửng sốt.

- Đúng vậy, ta nghe người ta nói, ngươi sắp bán sản phẩm thứ hai? Sản phẩm bảo hiểm đầu tiên không phải gạt người sao? Sản phẩm thứ hai lại là gì?

Chu Hồng Y hiếu kỳ nói.

- Ai nói ta gạt người? Chu Đường chủ, ngươi cũng không nên nói xấu ta, bảo hiểm của ta là vật tốt! Một bồi hai mươi lận! Làm sao gạt người? Về phần sản phẩm thứ hai, không phải bảo hiểm, tạm thời không thể nói!

Vương Khả cự tuyệt nói.

- Hả? Không phải bảo hiểm? Nhưng, thần thức của ta quét khắp tòa cao ốc Thần Vương cũng không có thương phẩm đặc thù gì a. Qua vài ngày Ma Tôn sẽ đến đây, đến lúc đó tòa cao ốc Thần Vương của ngươi khai trương, hội tuyên bố sản phẩm sẽ tuyên bố cái gì?

Vẻ mặt Chu Hồng Y tò mò.

- Chu Đường Chủ đến lúc đó ủng hộ là được, vật này tạm thời không thể nói!

Vương Khả lắc đầu cự tuyệt nói.

- Ngươi còn muốn ta cắt băng khánh thành cho công ty ngươi, ngươi ngay cả bán cái gì cũng không nói cho ta biết, còn muốn ta cắt băng cho ngươi không hả?

Chu Hồng Y trừng mắt nói.

- Chuyện nào ra chuyện nấy! Vật mới, sợ các ngươi nhất thời không thể tiếp nhận, giống như bảo hiểm, vẫn là đến lúc đó rồi nói sau đi!

Vương Khả cười khổ nói.

Chu Hồng Y trừng mắt, ta hỏi ngươi, ngươi ra sức khước từ, có phải hay không đã quên thân phận của mình?

- Được rồi, qua vài ngày nữa sẽ biết, hỏi nhiều vậy làm gì?

Niếp Thanh Thanh nhíu mày nói.

Chu Hồng Y chỉ có thể buồn bực câm miệng!

Ngày càng gần đến thời kỳ nửa năm Ma Tôn ước định. Giờ phút này, trên quảng trường Thần Vương đã có bảy trăm năm mươi cái cột, bảy trăm năm mươi phản đồ, đã bị bắt toàn bộ.

Càng ngày càng nhiều đệ tử Ma giáo tiến đến, thế nên tòa cao ốc Thần Vương cũng không đủ ở, được Đồng An An dàn xếp đến Long Tiên Trấn.

Long Tiên Trấn tự nhiên cũng tụ tập rất nhiều đệ tử chính đạo, nhưng giờ phút này, ma đạo thế đại, đệ tử chính đạo cũng chỉ tránh ở chỗ tối quan sát.

Đồng An An vừa mới an trí khách điếm cho đám tà ma trụ lại, đang muốn trở về.

- Ai nha, thật mệt mà! Mỗi ngày mệt đến chân không chạm đất, ứng phó đệ tử ma giáo các lộ, thật không dễ dàng mà! Nhưng loại giao tế đường đường chính chính này vẫn thoải mái hơn nằm vùng trước kia nhiều lắm! Không cần lo lắng hãi hùng gì!

Đồng An An vui vẻ.

Ngay lúc này, đột nhiên một trận gió thổi qua.

“Hô!”

Cuồng phong cuốn cát bụi nổi dậy bốn phía, Đồng An An bị một luồng cự lực kéo vào sân.

- Cái gì? Sao lại thế này? Ta làm sao ở đây? Trúng mai phục rồi?

Đồng An An biến sắc.

- Đồng An An!

Một tiếng khàn khàn vang lên, cách đó không xa.

Đồng An An ngẩng đầu nhìn, một người mặc hồng bào, toàn thân phủ hồng bào, không nhìn thấy rõ dung mạo, thanh âm cũng khàn khàn nghe không rõ.

- Ngươi là ai? Vừa rồi di hình đổi ảnh mang ta đến nơi này? Ngươi là Nguyên Anh Cảnh? Ngươi là ai?

Đồng An An biến sắc.

- Còn chưa bao lâu, ngươi đã quên ta rồi?

Người áo đỏ lạnh lùng nói. Nói xong, một tấm lệnh bài bay đến trước mặt Đồng An An.

Đồng An An nhặt lệnh bài lên, đột nhiên sắc mặt cuồng biến.

- Sắc Dục Thiên? Đường chủ?

Đồng An An run rẩy cả người. Xong rồi, xong rồi, đây là lệnh bài của Sắc Dục Thiên, hắn còn chưa chết sao? Ta xong đời rồi. Xoay đầu, Đồng An An muốn bỏ chạy.

- Ngươi muốn chết, bỏ chạy ta xem!

Đồng thời, có một thanh phi kiếm không biết khi nào đặt tại cổ họng Đồng An An. Phi kiếm lập tức bay đến, thoải mái trảm bay cương khí của mình, không phải đại lão Nguyên Anh Cảnh thì là gì?

- Đường chủ tha mạng, ta không muốn phản bội người a, chỉ là, ta lúc ấy bị ép buộc bất đắc dĩ!

Đồng An An lạnh run nói.

- Yên tâm, lần này trở về, ta cũng không định giết ngươi!

Người áo đỏ khàn khàn nói.

- Đa tạ Đường chủ, đa tạ Đường chủ!

Đồng An quỳ lạy kích động.

- Ngươi phải giúp ta giết Vương Khả!

Người áo đỏ trầm giọng nói.

- Cái, cái gì?

Đồng An An cả kinh kêu lên.

- Mấy tháng này, ta quan sát rõ ràng, ngươi chậm rãi chiếm được lòng tin của Vương Khả, quyền hạn ở tòa cao ốc Thần Vương càng ngày càng cao, đã không sợ ai thẩm tra ngươi nữa. Vương Khả rất sợ chết, mà ngươi lại trở thành sơ hở duy nhất! Ngươi có thể dễ dàng đến bên người Vương Khả! Cho nên, ngươi phải giúp ta giết Vương Khả!

Người áo đỏ trầm giọng nói.

- Không, Đường chủ, ta không làm được, bên người Vương Khả còn có Niếp Thanh Thanh! Ta động thủ không kịp, Niếp Thanh Thanh vừa ra tay, ta đã xong đời rồi!

Đồng An An hoảng sợ nói.

- Yên tâm, ta làm sao có thể không lo chu toàn? Không cần ngươi động võ lực, ngươi có thể hạ độc mà!

Người áo đỏ trầm giọng.

- Hạ độc Vương Khả?

Đồng An An kinh ngạc nói.

----------oOo----------

Tòa cao ốc Thần Vương, Long Tiên Trấn Điếm!

Vương khả ngồi dựa vào cửa sổ trong tòa cao ốc, vừa chơi mạt chược với mấy đà chủ, vừa nhìn đám phản đồ Ma giáo bị cột lên thanh cột, trong lòng tràn ngập chờ mong.

- Các vị, ngày mai Ma Tôn đã đến rồi, buổi tối hôm nay, chúng ta đánh mạt chược suốt đêm!

Vương Khả cười nói.

- Vương huynh đệ chính là người Ma Tôn tin cậy, Vương huynh đệ đã lên tiếng, chúng ta tự nhiên sẽ phụng bồi, ha ha ha!

Mấy đà chủ cười to nói.

Một đám đà chủ của Ma giáo cũng không phải kẻ điếc, trong khoảng thời gian này cũng tìm hiểu không ít tin tức, Vương Khả rất được Ma Tôn ưu ái. Không lâu trước đây nghe nói cùng Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm đi yết kiến Ma Tôn, Ma Tôn tự mình ban thưởng hậu hĩnh!

Bình Luận (0)
Comment