Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 501 - Chương 501: Cái Gì Gọi Là Thử Thời Vận

Chương 501: Cái gì gọi là thử thời vận

- Được rồi, chư vị an tâm, chớ sốt ruột, ta nghĩ Vương Khả rất nhanh sẽ khai trương ở tòa cao ốc Thần Vương chính đạo, đừng nóng vội!

Thiết Lưu Vân đứng ra khuyên nhủ.

Thiết Lưu Vân bảo vệ, Trương Chính Đạo nhất thời khỏi bị mọi người chất vấn.

Ngay lúc này, một thân ảnh từ trên trời giáng xuống.

- Ai?

Mọi người trừng mắt.

- Hả, tông chủ!

Thiết Lưu Vân kinh ngạc nói.

- Bái kiến tông chủ Thiên Lang tông!

Một đám đệ tử chính đạo nhất thời cung kính thi lễ.

- Ừm!

Trần Thiên Nguyên gật đầu.

- Tông chủ, sao người lại đến đây!

Thiết Lưu Vân hiếu kỳ nói.

- Ta đến, đợi người?

Trần Thiên Nguyên nói.

- Đợi người?

Mọi người khó hiểu một trận.

- Chờ một lát đi, bản tôn không che giấu thân hình, nên đến rồi, hẳn đã thấy ta, một hồi sẽ đến!

Trần Thiên Nguyên cười nói.

Lúc này, tử đệ Vương gia biết Trần Thiên Nguyên tiến đến, nhất thời đưa ghế mời Trần Thiên Nguyên ngồi, dâng trà lên.

- Trần tông chủ, ta đi thông tri gia chủ!

Một tử đệ Vương gia cung kính nói.

- Không cần, ta mới vừa từ chỗ Vương Khả về, không cần Vương Khả đến nữa! Ta ngồi một hồi sẽ đi! Một lát nữa, có người đến đây, không cần ngăn trở!

Trần Thiên Nguyên lắc đầu.

- Dạ!

Tử đệ Vương gia rất nhanh thối lui.

Đám đệ tử chính đạo lộ vẻ mặt khó hiểu, nhìn thấy Trần Thiên Nguyên ngồi uống trà tử đệ Vương gia dâng lên.

Rất nhanh, đại môn đại trạch Vương gia mở ra, Mạc Tam Sơn được một đám thuộc hạ nâng vào.

- Mạc Tam Sơn! Ngươi còn có mặt mũi quay về Long Tiên Trấn! Mấy ngày nay chúng ta đi Thiên Lang Tông, ngươi vì sao không ra ngoài?

Đám người Triệu Tứ kinh sợ nói.

Mạc Tam Sơn nhìn thấy đệ tử các tông hùng hổ bốn phía, sắc mặt khó coi, nhưng cũng không quá để ý.

- Tông chủ, tại hạ trọng thương trong người, không thể đứng dậy bái lạy, mong tông chủ thứ lỗi!

Mạc Tam Sơn lập tức tố khổ nói.

- Không cần, Mạc điện chủ, ngươi thấy ta đến đây nên tiến đến?

Trần Thiên Nguyên uống trà cười nói.

- Dạ! Thiên Lang Tông chúng ta xuất hiện đại yêu nghiệt! Mong tông chủ trảm yêu trừ ma!

Mạc Tam Sơn bi thống khóc lóc kể lể.

- Đại yêu nghiệt? Ngươi đang nói chính ngươi sao?

Trương Chính Đạo trừng mắt kinh ngạc nói.

Mạc Tam Sơn: “…!”

Mẹ nó, Trương Chính Đạo này quả nhiên thân thiết với Vương Khả, rất biết đâm chọt người khác.

- Đại yêu nghiệt?

Trần Thiên Nguyên tò mò nhìn Mạc Tam Sơn.

- Dạ, Vương Khả kia chính là đại yêu nghiệt, hắn là tà ma, là đệ tử Ma giáo, lẻn vào trong Thiên Lang Tông chúng ta! Khiến Thiên Lang Tông chúng ta trở thành chê cười của thiên hạ. Mong tông chủ làm chủ, trảm yêu trừ ma! Chém giết Vương Khả!

Mạc Tam Sơn kêu lên.

- Ngươi đánh rắm! Mạc Tam Sơn, ngươi thông đồng Ma giáo, hại chúng ta chết thảm trọng ở Ma Long Đảo, làm hại tông chủ Tương Thốn Tông chúng ta bỏ mạng ở Ma Long Đảo, ngươi mới là đại yêu nghiệt!

Triệu Tứ trừng mắt nói.

Mạc Tam Sơn trừng mắt nhìn Triệu Tứ:

- Ngươi biết cái gì? Vương Khả chính là đệ tử Ma giáo, vừa rồi chứng cứ tru ma vô cùng xác thực, hắn không có công đức tru ma nhập thể, hắn chính là tà ma!

- Mạc điện chủ, ngươi đừng quá đáng, sư đệ Vương Khả vận dụng chiến thuật thích đáng, dùng Thiên Lôi Tru Ma Trận che lấp kim quang công đức, làm sao lại là tà ma? Ta vẫn nghe bọn Triệu Tứ nói ngươi hay nhằm vào Vương Khả, ta còn tưởng rằng là tin đồn xằng bậy, cho dù tối hôm qua nhìn thấy ngươi ám sát Vương Khả, ta vẫn nghĩ rằng ngươi hiểu lầm Vương Khả. Nhưng hiện tại ta mới biết, ngươi căn bản là vu tội mà! Sư đệ ta làm gì trêu chọc đến ngươi rồi?

Thiết Lưu Vân trừng mắt nói.

- Đúng vậy, Trần tông chủ, ngươi cũng không quản sao? Vương huynh đệ liều chết cứu chúng ta ra khỏi Ma Long Đảo, chỉ nói một câu công đạo, đã nể mặt Mạc Tam Sơn lắm rồi, cũng không nói tên hắn. Hắn lại chống chế, còn vu tội Vương huynh đệ, còn muốn ám sát Vương huynh đệ. Ám sát bất thành, còn hất nước bẩn, trên đời sao còn có người vô liêm sỉ như ngươi?

Triệu Tứ trừng mắt nói.

- Đúng vậy đúng vậy, đồng dạng là điện chủ Thiên Lang Tông, chênh lệnh nhân phẩm sao lại lớn như vậy?

Trương Chính Đạo quở trách nói.

Mạc Tam Sơn tức đến run rẩy cả người, miệng vết thương đau đớn một trận. Các ngươi thì biết cái gì!

- Tông chủ, tu vi bọn họ nông cạn, không thể thấy rõ trận bộ trong Thiên Lôi Tru Ma Trận, người hẳn là thấy rõ, căn bản không có công đức tru ma. Vương Khả hắn là tà ma! Chứng cứ vô cùng xác thực! Tông chủ, mong người trảm yêu trừ ma!

Mạc Tam Sơn khó nhọc cúi người bái lạy. Ánh mắt của Nguyên Anh Cảnh cũng không mù, Kim Đan Cảnh các ngươi không thấy rõ, nhưng chúng ta nhìn thấy rành rành. Vương Khả tru ma, căn bản không có công đức.

Bằng vào thân phận này, có thể xử Vương Khả vạn kiếp bất phục! Tuy Mạc Tam Sơn bị mọi người chọc tức phát run, nhưng cũng vui sướng phát run, bởi vì Vương Khả sắp bị Trần Thiên Nguyên tru sát.

- Tòa cao ốc Thần Vương khai trương lúc trước, ta đã nhìn rồi, ta xác định, Vương Khả là đệ tử chính đạo!

Trần Thiên Nguyên bình tĩnh nói.

- Cái gì?

Sắc mặt Mạc Tam Sơn cứng đờ.

Tông chủ, người làm sao có thể trợn mắt nói dối?

- Đổi lại là ngươi, Mạc Tam Sơn, gần đây, ngươi làm việc quá đáng lắm rồi!

Trần Thiên Nguyên trầm giọng nói.

- Tông chủ, người không hoa mắt sao, Vương Khả căn bản là tà ma mà!

Mạc Tam Sơn cả kinh kêu lên.

- Ta tận mắt nhìn thấy, Vương Khả là đệ tử chính đạo! Ngươi còn muốn ta lặp lại lần nữa?

Trần Thiên Nguyên bình tĩnh nói.

Mạc Tam Sơn: “…!”

Tông chủ, nếu ngươi không phải mắt mù, vậy ngươi cũng là tà ma sao? Vương Khả như vậy, ngươi cũng che chở?

- Đúng vậy, đúng vậy, Mạc Tam Sơn, ngươi làm sao ác độc như vậy? Vương huynh đệ làm gì đắc tội đến ngươi, ngươi muốn đẩy hắn vào vạn kiếp bất phục?

- Ánh mắt của Trần tông chủ chẳng lẽ còn không tốt bằng ngươi? Ngươi vì sao vu tội Vương huynh đệ?

- Đều là điện chủ Thiên Lang Tông, chênh lệch này cũng không phải lớn bình thường mà!

- Ngày mau ta sẽ nói sư huynh ta biết, Mạc Tam Sơn vu tội Vương huynh đệ, vu tội lòng chính đạo!

- Ngươi hơi quá đáng!

Một đám người quở trách Mạc Tam Sơn, khiến miệng vết thương trên người càng rách ra lớn hơn.

- Vì sao? Tông chủ, vì sao vậy?

Mạc Tam Sơn không thể lý giải.

Bình Luận (0)
Comment