- Ngươi không phải còn xử lý nghiệp vụ bồi thường bảo hiểm sao? Ngươi nhận hết việc nổi không? Ta mời Thiết sư huynh trợ giúp, ngươi còn không vui? Ngươi không phải thích nhàn hạ sao? Vì sao còn muốn làm nhiều việc?
Vương Khả trừng mắt lại nói.
- Không phải, ta chỉ là…
Trương Chính Đạo có hơi khó mở miệng.
- Ta hiểu được, ngươi muốn động đến tiền cho vay? Trương Chính Đạo, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, làm tốt nghiệp vụ của mình là được, làm loạn tham ô là phải chặt tay!
Vương Khả trừng mắt.
Sắc mặt Trương Chính Đạo cứng đờ. Mẹ nó, con hồ ly Vương Khả này, chút tâm tư ấy ngươi cũng biết?
- Không quản thì không quản, ta còn ngại phiền toái đó, hừ!
Trương Chính Đạo che giấu tham lam của mình.
- Thiết sư huynh, tòa cao ốc Thần Vương số một, người của ta, ta đã dặn dò rồi, ngươi trực tiếp đi theo bọn họ là được!
Vương Khả nói.
- Được, vừa lúc, bọn Triệu Tứ đã hỏi ta từ lâu, ta hiện tại có thể trả lời bọn họ!
Thiết Lưu Vân cười nói.
- Đúng rồi, Thiết sư huynh, ngươi có biết tình huống của điện chủ Nam Lang Điện không? Ta có chút chuyện muốn tìm nàng!
Vương Khả hỏi.
- Sư tôn ta? Không biết, người từ trước đến nay đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi! Trừ phi chính người tự về Thiên Lang Tông, nếu không đừng ai nghĩ tìm được người!
Thiết Lưu Vân lắc đầu.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ, vậy làm sao đây?
- Vậy, Thiết sư huynh, ta thật sự có việc gấp tìm nàng, ngươi xem thử, có thể làm phiền ngươi một chút không?
Vương Khả chờ mong nhìn Thiết Lưu Vân.
- Ta? Ta cũng không có cách nào, ta không thể tìm thấy sư tôn!
Thiết Lưu Vân lắc đầu.
- Không phải, ta có một thông báo tìm người, ngươi nhìn thử xem?
Vương Khả dâng lên một phần thông báo tìm người.
Trương Chính Đạo cũng vươn cổ ra xem.
Thông báo tìm người!
Cáo điện chủ Nam Lang Điện Thiên Lang Tông, đệ tử Thiết Lưu Vân của người, gặp đệ tử Ma giáo công kích, trọng thương đợi chết, mệnh huyền sắp cạn, muốn gặp người lần cuối, nếu không, chết không nhắm mắt! Mời điện chủ Nam Lang Điện sau khi nhìn thấy thông báo tìm người này, lập tức trở về Thiên Lang Tông! Đệ tử của người chờ gặp mặt người lần cuối! Nhìn thấy thông báo tìm người này, Trương Chính Đạo, Thiết Lưu Vân đều hít một ngụm hàn khí, cùng nhau trừng mắt nhìn Vương Khả.
- Vương Khả, ngươi cũng quá khuyết đức rồi?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Ai! Không có biện pháp, việc này không thể nói rõ với các ngươi, nhưng ta có thể khẳng định với các ngươi, sự tình liên quan đến thương vinh chính đạo, ta không thể không làm vậy! Sau này điện chủ Nam Lang Điện biết được chân tướng, nhất định sẽ thông cảm với ta! Việc này, ta đã từng đề cập với sư tôn, sư tôn cũng đáp ứng rồi! Hiện tại, chỉ là để Thiết sư huynh chịu thiệt một chút!
Vương Khả giải thích.
- Tông chủ cũng biết?
Thiết Lưu Vân sửng sốt.
- Đúng vậy! Hy vọng điện chủ Nam Lang Điện niệm tình thầy trò, có thể sớm ngày trở về!
Vương Khả giải thích.
Trương Chính Đạo cổ quái nhìn thông báo tìm người này:
- Ta lần đầu nhìn thấy thông báo tìm người là phải tỏ vẻ khổ sở để tìm người!
- Được rồi, Vương Khả, lời ngươi nói ta cũng tin tưởng! Chỉ cần vì chính đạo, đây tính là cái gì? Huống hồ tông chủ cũng đồng ý, vậy nhất định là chuyện lớn rồi! Ta đồng ý!
Thiết Lưu Vân gật đầu.
- Ha ha, Thiết sư huynh đáp ứng rồi, vậy đi, ta lập tức để người in ấn thành vô số phần, dán tại các đại Tiên Trấn Thập Vạn Đại Sơn!
Vương Khả nhất thời hưng phấn nói.
- Bất quá, ngươi đừng có hy vọng quá lớn.
Thiết Lưu Vân lắc đầu.
- Hả?
Vương Khả sửng sốt. Lời này của ngươi có ý gì? Chẳng lẽ sư tôn ngươi cũng không để ý sống chết của ngươi?
Thiết Lưu Vân hàn huyên với Vương Khả một hồi rồi vội vàng cáo từ. Dù sao, đệ tử chính đạo vẫn luôn chờ đợi nghiệp vụ ngân hàng, chờ Thiết Lưu Vân đi tòa cao ốc Thần Vương số một chủ trì đại cục.
- Vương Khả, ngươi nói thật đi, lần này ngân hàng khai trương, ngươi buôn bán lời bao nhiêu?
Trương Chính Đạo chờ mong nói.
Vương Khả không để ý Trương Chính Đạo, ngồi ở bàn công tác uống trà.
- Mẹ nó, ta hỏi ngươi thu được bao nhiêu tiền, cần che giấu vậy không?
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
- Ta làm sao biết, mỗi giây ta đều kiếm được tiền, hiện tại nói với ngươi, giây tiếp theo đã không phải con số này rồi!
Vương Khả trông thiếu đòn nói.
- Rắc rắc rắc rắc!
Trương Chính Đạo nắm chặt tay tức giận. Mẹ nó, không phải kiếm tiền dơ bẩn sao? Sao lại không mang theo ta?
“Thùng thùng thùng!”
Nhất thời, một trận đập cửa vang lên.
- Tiến vào!
Vương Khả mở miệng nói.
Đồng An An ôm một đống tư liệu đến.
- Hả? Trương Chính Đạo cũng dám đến đây? Ngươi không sợ chết sao? Tất cả nơi này đều là đệ tử Ma giáo!
Đồng An An trừng mắt nhìn Trương Chính Đạo.
Trương Chính Đạo xoay đầu nhìn Đồng An An, hai người cũng xem như thân thiết, trong khoảng thời gian này tham gia buổi huấn luyện, hai người cùng nhau tiến bộ.
- Đồng An An, công tác thống kê vẫn tốt chứ?
Vương Khả hỏi.
- Dạ, đà chủ, thuộc hạ của người, bản lĩnh tính toán cũng thật lợi hại! Đây là thành tích khai trương lần này!
Đồng An An truyền đến một bảng biểu.
Trương Chính Đạo vươn cổ ra nhìn.
- Hả? Toàn khoản đều xuất rồi?
Vương Khả nhìn Đồng An An.
- Dạ, năm trăm vạn cân linh thạch Ma Tôn gửi vào, chúng ta giữ hai trăm năm mươi vạn cân linh thạch, lưu lại năm mươi vạn cân tiền chuẩn bị, toàn bộ bảy trăm vạn linh thạch đều xuất đi rồi!
Đồng An An giải thích nói.
- Bảy trăm vạn cân linh thạch, toàn bộ xuất đi? Dùng lãi suất gì?
Vương Khả nói.
- Chúng ta đều khuyên bọn họ dùng ít nhất lợi suất ba phần trăm một năm, cho vay một năm trả lại! Cơ bản đều cho vay như vậy!
Đồng An An giải thích.
- Lợi tức cho vay là ba phần trăm một năm, phí gửi ngân hàng quản lý là hai phần trăm một năm, tức lời năm phần trăm!
Vương Khả nhíu mày nói.
- Năm phần trăm? Vậy mới lời ba mươi lăm vạn linh thạch à! Một năm mới kiếm một chút! So với nghiệp vụ bảo hiểm, không tính là bao nhiêu!
Trương Chính Đạo khinh thường nói.
- Bọn họ lựa chọn lãi suất thấp nhất, vậy có yêu cầu kèm theo, bọn họ dùng tiền này mua thương phẩm, cần khuyên người bán thương phẩm mang tiền gửi đến công ty Thần Vương chúng ta một năm!