Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 516 - Chương 516: Hai Nhân Cách

Chương 516: Hai nhân cách

- Ta cũng là lần đầu nghe thấy ngủ cũng có thể hàng yêu phục ma!

Vẻ mặt Trương Thần Hư tỏ vẻ không tin.

- Không được chửi bới sư tôn ta!

Hòa thượng Giới Sắc trừng mắt nói.

- Được, được, ngươi tiếp tục!

Ba người lập tức ngừng lại.

- Nhưng lần trước gặp Vương Khả không lâu, ta liền ngủ say! Sau đó khi vừa tỉnh, Niếp Thiên Bá, Mộ Dung Lục Quang đều chạy rồi! Mà ta, cũng không biết làm sao đến Triêu Đô Đại Chu Vương Triều ở khu phàm nhân!

- Người vừa tỉnh lại đã đến nơi khác?

Trương Chính Đạo trừng mắt nói.

- Ngươi bị mộng du?

Vương Khả trừng mắt.

- Đại Chu Vương Triều, xa như vậy?

Trương Thần Hư cũng kinh ngạc.

- Thời điểm ta tỉnh lại, cả người đau nhức, đau đớn vô cùng, cả người như bị rút hết khí lực, thắt lưng cũng đau, đi đường cũng rất lao lực!

Hòa thượng Giới Sắc nhớ lại nói.

- Cả người như bị rút hết khí lực? Vậy, phu nhân này của ngươi cũng ở bên cạnh sao?

Trương Thần Hư hiếu kỳ nói.

- Có, nàng lúc ấy chăm sóc bữa ăn giấc ngủ hằng ngày cho ta, còn nói chúng ta là vợ chồng! Ta là một hòa thượng, làm sao có thê tử? Nhưng, lúc ấy thắt lưng ta đau nhức, ta cũng không có biện pháp gì!

Hòa thượng Giới Sắc nhíu mày nhớ lại.

- Ngươi bị ai rút hết khí lực?

Trương Thần Hư mờ mịt nói.

- Chuyện này còn cần hỏi sao? Lúc ấy không phải chỉ có phu thân hắn sao?

Trương Chính Đạo nhất thời nói.

Hòa thượng Giới Sắc:

- A di đà phật, ngươi hiểu lầm rồi!

- Cái gì hiểu lầm? Đại hòa thượng, ngươi sống trong phúc mà không biết phúc. Ta làm sao không có vận khí tốt như ngươi, chỉ cần mộng du đã có thể mộng du được một người vợ!

Vẻ mặt Trương Chính Đạo ghen tị nói.

- Không, lúc ấy còn có sư tôn ta!

Hòa thượng Giới Sắc lập tức nói.

- Sư tôn ngươi là nam sao?

Trương Chính Đạo hỏi.

- Đúng vậy! Sư tôn ta không phải là hòa thượng thì là cái gì!

Hòa thượng Giới Sắc nói.

- Vậy ngươi nói lời này làm gì? Sư tôn ngươi làm sao có thể rút hết khí lực ngươi, chỉ có vợ ngươi thôi!

Trương Chính Đạo trợn trắng mắt.

- Không phải, ta với nàng là trong sạch, a di đà phật, bần tăng ta một lòng hướng phật, làm sao có thể phạm phải sắc giới?

Hòa thượng Giới Sắc lập tức làm sáng tỏ.

Vẻ mặt ba người tỏ vẻ không tin, mẹ nó, chỉ gọi sai tên, nhưng không gọi sai pháp danh mà, ngươi đã gọi là Giới Sắc rồi, còn có gì không thể?

- Sư tôn ngươi quen biết vị phu nhân này của ngươi không?

Vương Khả ngạc nhiên nói.

- Đúng vậy! Ta cũng cảm thấy kỳ quái, sư tôn nói, nàng trước kia thật là phu nhân ta! Nhưng ta vì sao không nhớ rõ!

Hòa thượng Giới Sắc nhíu mày nói.

- Có chuyện tốt này, ngươi còn không nhớ rõ?

Vẻ mặt Trương Chính Đạo không tin.

- Sư tôn nói, là trước khi ta xuất gia, khi ở nhân gian, từng cưới vợ, lúc ấy đã bái thiên địa! Cho nên, ta và nàng xác thực có tiền duyên, nhưng ta không nhớ được!

Hòa thượng Giới Sắc nhíu mày phiền não nói.

- Nàng là phu nhân trước khi ngươi xuất gia? Ta nhớ rõ, ngươi nói ngươi tọa trấn ở Trấn Ma Tự này hơn trăm năm rồi?

Vương Khả ngạc nhiên nói.

- Đúng vấy

Hòa thượng Giới Sắc gật đầu.

- Vậy là nói, phu nhân này của ngươi ít nhất hơn trăm tuổi rồi?

Vương Khả trừng mắt.

Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư cũng kinh ngạc nhìn hòa thượng Giới Sắc.

- Hẳn là vậy!

Hòa thượng Giới Sắc gật đầu.

Trong miếu đổ nát, bỗng nhiên yên tĩnh.

- Ta bởi vì rất hư nhược, cho nên, sư tôn để nàng chăm sóc ta. Đối với chuyện trước khi xuất gia, toàn bộ đều đã quên rồi! Căn bản không nhớ rõ nàng, nhưng nàng nói nàng đều nhớ rõ, còn không ngừng gọi ta tướng công! Dưới hộ tống của nàng, ta trở lại Trấn Ma Tự chữa thương. Nàng mỗi ngày đều nấu cơm chăm sóc ta!

Hòa thượng Giới Sắc giải thích nói.

- Đại sư, ta nhớ rõ ngươi long tinh hổ mãnh, một chiêu đại uy thiên long, đánh bay Xà Vương Kim Đan Cảnh đỉnh phong ra ngoài, lợi hại như thế, làm sao chỉ ngủ một giấc liền suy yếu thành như vậy?

Vương Khả ngạc nhiên hỏi.

- Hắn không phải đã nói rồi sao? Bị phu nhân hắn rút hết khí lực trong người!

Trương Chính Đạo ở bên cạnh ghen tị nói.

- A di đà phật, ngươi còn nói xấu ta, đừng trách bần tăng đánh ngươi!

Hòa thượng Giới Sắc trừng mắt nhìn Trương Chính Đạo.

- Được rồi, không đến mức ấy, đại sư chính là Nguyên Anh Cảnh, hắn vừa rồi chỉ là so sánh mà thôi! Ta muốn biết nguyên nhân chân chính!

Vương Khả ngăn lại Trương Chính Đạo không đứng đắn. Dù sao, hòa thượng Giới Sắc này quá giống Sắc Dục Thiên. Sắc Dục Thiên bị Ma Tôn giết, bị xé một chân, bị đánh gãy một cánh tay, Vương Khả muốn thăm dò tình huống!

- Vẫn là Vương Khả thí chủ hiểu ta. Ai, ta cũng không biết! Đại khái nửa năm trước, ta tỉnh lại, suy yếu không chịu nổi, đặc biệt một cánh tay và một cái chân không còn chút lực lượng, giống như mới mọc ra! Ngươi xem, màu da cũng bất đồng, không biết vì sao? Sư tôn ta nói, ta hàng ma phục yêu ở trong mộng, lưỡng bại câu thương với huyết ma kia mới thành ra như thế!

Hòa thượng Giới Sắc nói. Nói xong, hòa thượng Giới Sắc mới kéo tay áo và ống quần ra cho ba người Vương Khả xem. Hai người Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư tỏ vẻ khỏ hiểu. Chỉ có Vương Khả mở to hai mắt.

“Ưm!” Vương Khả hít một ngụm khí lạnh.

- Vương Khả, ngươi kinh hãi cái gì? Màu da thì sao? Nói không chừng lúc hắn phơi nắng, vừa vặn bên này mặc đồ, bên kia không mặc!

Trương Chính Đạo giải thích.

Vương Khả không nói lời nào, vẻ mặt kinh hãi nhìn hòa thượng Giới Sắc. Bởi vì cánh tay và cái đùi bất đồng màu da này giống với cánh tay và cái đùi Ma Tôn đánh gãy.

Mới mọc ra? Thật mới mọc ra sao?

Hòa thượng Giới Sắc trước mắt kia chính là Sắc Dục Thiên?

- Đường, đường chủ?

Vương Khả thử hỏi.

- Đường chủ gì?

Hòa thượng Giới Sắc khó hiểu.

- Vương Khả, ngươi đang làm gì?

Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư cũng hiếu kỳ hỏi. Hai người không rõ, Vương Khả lại hiểu rõ. Hòa thượng Giới Sắc và Sắc Dục Thiên là một người! Hòa thượng Giới Sắc đã nói ngủ một thời gian rất lâu! Chính là lúc ngủ biến thành Sắc Dục Thiên.

Hòa thượng Giới Sắc này là một người tâm thần phân liệt, có hai nhân cách, hơn nữa không biết lẫn nhau! Một mặt là đại sư chính đạo từ bi, hàng yêu phục ma! Một mặt khác là đường chủ Ma đạo lòng đầy tu la, giết hại sinh linh!

Bình Luận (0)
Comment