Ngươi cũng biết, hôm nay, nếu ta báo chuyện này cho thiên hạ, ngươi sẽ trở thành kẻ địch của chính đạo!
Thanh âm Tử Trọng Sơn lạnh lùng nói.
- Ngươi cáo đi! Lão nương căn bản không muốn làm điện chủ Nam Lang Điện gì. Tử Trọng Sơn, ngươi đánh tướng công ta, ai nói hắn là Sắc Dục Thiên?
Cung Vi trừng mắt tức giận nói.
- Hừ, có phải hay không, nhìn thì biết!
Tử Trọng Sơn đánh về phía hòa thượng Giới Sắc đang hôn mê.
- Mẹ nó, khi ta là người chết sao! Tử Trọng Sơn, ngươi dám?
Ánh mắt Cung Vi trừng lớn.
Trong nháy mắt, Cung Vi xuất hiện trước mặt Tử Trọng Sơn, lần nữa đánh ra một quyền.
- Lâm binh đấu giả, thiên lôi hàng thế!
Tử Trọng Sơn gào to.
“Ầm ầm ầm!”
Nhất thời, vô số thiên lôi hiện lên, nháy mắt nổ tung Trấn Ma Tự.
- Vương Khả, các ngươi bảo hộ tướng công ta, bằng không lão nương sau này đánh chết các ngươi!
Cung Vi không quay đầu, hô lớn.
“Ầm!”
Lực khủng bố như yêu thú, lần nữa trọng kích trước mặt Tử Trọng Sơn. Tử Trọng Sơn trừng mắt dẫn động lôi điện, nhưng nắm đấm vừa tà môn vừa khủng bố của Cung Vi nháy mắt nổ tung vô số thiên lôi, đánh lui Tử Trọng Sơn.
- Minh ngoan bất linh!
Tử Trọng Sơn sốt ruột gào to.
Nhất thời, vô số lôi bạo đánh xuống.
- Mẹ nó, minh bất linh con mẹ ngươi! Đánh tướng công ta, lão nương liều mạng với ngươi!
Cung Vi giận dữ nói.
“Ầm ầm ầm!”
Trung tâm lôi bạo, nổ vang bốn phía.
Ba người Vương Khả đã sớm khiêng hòa thượng Giới Sắc bị đánh hôn mê ra một bên, ba người kinh ngạc nhìn đại chiến của Nguyên Anh Cảnh trên bầu trời.
- Khó trách Cung Vi được sư tôn chọn, mẹ nó, nữ nhân này khi oán hận thật khủng bố!
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Lực lượng của nắm đấm này, ngay cả tông chủ cũng không chịu nổi? Xem ra, lúc trước nàng đối phó mình thật đã thủ hạ lưu tình rồi!
Trương Thần Hư sợ bóng sợ gió nói.
- Trương Thần Hư, tông chủ Kim Ô Tông ngươi có chuyện gì không thể nói chuyện đàng hoàng sao? Ngồi xuống tâm sự không được à? Vừa xuất hiện đã vung tay lên?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
- Ta, ta cũng không biết!
Vẻ mặt Trương Thần Hư tỏ ra cổ quái.
- Tử Trọng Sơn này, chậc chậc, xem ra cũng không phải thứ tốt gì!
Sắc mặt Vương Khả khó coi nói.
- Mẹ nó, người đánh nhau với Thiên Lang Tông ngươi thì không phải thứ tốt? Vương Khả, Ngươi đừng vu khống tông chủ Kim Ô Tông ta!
Trương Thần Hư trừng mắt nói.
- Chính ngươi xem đi, hơn nửa năm trước, quan hệ mật thiết giữa Tử Trọng Sơn và Sắc Dục Thiên, như keo như sơn ở cùng nhau. Hiện tại vừa gặp mặt đã giết, người như thế còn là người tốt?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ngươi xấc xược, tông chủ khi nào thì như keo như sơn với Sắc Dục Thiên?
Trương Thần Hư trừng mắt nói.
- Thời điểm lúc trước giết Ma Tôn, hai người không phải cùng nhau sao?
Vương Khả hỏi.
- Lần trước…?
Sắc mặt Trương Thần Hư cứng đờ.
Lần trước Tử Trọng Sơn và Sắc Dục Thiên hợp tác giết Ma Tôn, ngươi cũng biết mà?
- Vương Khả, nếu không, chúng ta thừa dịp chạy trốn đi?
Trương Chính Đạo bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng.
- Chạy trốn?
Vương Khả sửng sốt.
- Đúng vậy, bọn họ đánh nhau người sống kẻ chết, liên quan cái rắm gì với chúng ta, chúng không không bị đánh là được rồi! Đi nhanh đi!
Trương Chính Đạo nói.
Nếu bình thường, Vương Khả đã đáp ứng rồi.
Nhưng lúc này, Vương Khả lại lắc đầu:
- Không được, đợi lát nữa ta phải tìm điện chủ Nam Lang Điện nữa!
- Hả?
Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư trừng mắt nhìn Vương Khả.
Có việc? Cung Vi kia chỉ biết làm ba sự kiện với ngươi, ép ngươi rửa chén, đánh ngươi mấy đòn hoặc là sờ cơ ngực ngươi! Ngươi chọn cái nào?
----------oOo----------
Ngoài Trấn Ma Tự!
- Tử Trọng Sơn, lão bất tử ngươi, đánh tướng công ta còn chưa đủ, còn đánh chùa của tướng công ta! Lão nương hôm nay nếu không giúp tướng công ta báo thù sẽ không giải tỏa được nửa năm nhịn nhục này, đi chết đi!
Cung Vi quát.
- Con điên nhà ngươi, còn không dừng? Lâm binh đấu giả, Thiên Lôi Hà!
Tử Trọng Sơn quát to.
“Ầm ầm ầm!”
Thiên lôi nổ mạnh xuống, ở trung ương lôi bạo, Cung Vi, Tử Trọng Sơn hung mãnh trong đại chiến.
Trong lúc nhất thời, núi rừng chung quanh gặp tai ương, nơi nơi đều là lôi điện đánh xuống, đất đá bay tứ tung, cây cối sụp đổ, ngay cả Trấn Ma Tự cũng bị lôi bạo nổ tung.
Ba người Vương Khả khiêng hòa thượng Giới Sắc còn đang hôn mê lui về sau.
- Tử Trọng Sơn giống máy bay ném bom hình người! Cứ nổ tung như vậy, thế nào cũng nổ đến chúng ta!
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Còn không phải do Cung Vi tiến không không ngừng. Nếu nàng dừng lại, tông chủ cũng sẽ không toàn lực khai hỏa như vấy
Trương Thần Hư nhíu mày.
- Thối lắm, là Tử Trọng Sơn đánh lén trước! Đổi lại là ta, ta cũng sẽ hành động như Cung Vi. Đánh đến mẹ hắn nhận không ra rồi nói sau!
Vương Khả bảo hộ Cung Vi.
Hai người quở trách nhau, đứng ở góc độ tông môn mình quở trách đối phương.
Chỉ có hòa thượng Giới Sắc Trương Chính Đạo đang đỡ bả vai, đột nhiên mở to mắt nhìn.
- Hắn, hắn, hắn tỉnh rồi!
Trương Chính Đạo kinh hãi nói.
- Tỉnh thì tỉnh, ngươi có biểu tình gì vậy?
Vương Khả nhíu mày.
- Toàn thân hắn đều nóng lên, ôi, thật nóng!
Trương Chính Đạo lập tức vứt hòa thượng này lên mặt đất.
Ngay lúc này, quanh thân hòa thượng Giới Sắc bùng lên ngọn lửa màu đỏ, thiêu hủy tăng bào của hòa thượng Giới Sắc hơn phân nửa, nhìn thấy tràng hạt trong tay hòa thượng Giới Sắc đột nhiên dung nhập vào trong cơ thể, làn da chậm rãi đỏ bừng lên, một hình xăm Huyết Long hiện lên, giống như đang bay lượn.
- Đại sư từ bi biến xã hội đen?
Vương Khả trừng mắt nói.
Hòa thượng Giới Sắc mở to mắt, ngọn lửa màu đỏ bốn phía cũng chậm rãi tiến vào hình xăm Huyết Long trên người. Hắn chậm rãi đứng dậy, nửa người trên ở trần, thần sắc ngờ vực nhìn bốn phía.
- Vương Khả?
Hòa thượng Giới Sắc đột nhiên trừng lớn mắt.
- Hả, đại sư Giới Sắc, ngươi kinh ngạc như vậy làm gì? Ngươi cũng không phải mới nhìn thấy Vương Khả!
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Ta sao lại ở đây? Ta không phải ở trong Liên Hoa Huyết Quật sao?
Hòa thượng Giới Sắc trừng mắt nhìn tứ phương.
Ngẩng đầu, hòa thượng Giới Sắc nhìn thấy Cung Vi và Tử Trọng Sơn đang chiến đấu ở xa.
- Lại là bà điên này? Còn có Tử Trọng Sơn? Hừ, Tử Trọng Sơn nhất định là ham bảo vật của ta, đuổi đến đây?