Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 537 - Chương 537: Càng Giúp Càng Tệ

Chương 537: Càng giúp càng tệ

Ở ban công cách đó không xa đứng đầy các đệ tử Tiên môn đến từ Thập Vạn Đại Sơn. Lần này, Vương Khả ngoài mời đệ tử Tiên môn quen biết, cũng để mọi người mời bạn tốt đến mở rộng thanh thế. Cho nên, ngắn ngủi nửa tháng đã đến đây mấy trăm đệ tử Tiên môn. Mấy trăm là khái niệm gì? Đó là một tông môn loại nhỏ cũng không có nhiều người như vậy? Mọi người đều mang người đến, ngồi phía trên quảng trường, chỉ trỏ đại điển hiến tế cách đó không xa, chuyện trò vui vẻ.

- Thân thích thế tục này của Vương huynh đệ mở Vương Triều, cũng thật hiểu quy củ? Còn chuẩn bị tiệc đứng cho chúng ta, có phong cách riêng!

- Đúng vậy, cũng không xem là thân thích thế tục của ai? Vương huynh đệ rất khó mời chúng ta!

- Ta là hâm mộ danh tiếng mà đến. Tuy ta không được Vương huynh đệ cứu nhưng ta rất xem trọng nghĩa khí của hắn, thật sự là rượu ngon! Đại Thanh Vương Triều của Vương huynh đệ, ta về sau nhất định sẽ phù hộ nhiều hơn!

- Chính đạo ta hẳn không ai dám gây khó dễ cho Đại Thanh Vương Triều?

- Sao lại không có? Ngoài thành còn có một đám đệ tử của Kim Ô Tông!

- Đám đệ tử kia của Kim Ô Tông? Mẹ nó, đều là thứ gì!

- Đúng vậy, hai ngày trước ta lên thành lâu nhìn, bọn họ đều trốn trong lều, không dám ra ngoài! Thứ gì chứ! Vương Khả cứu mạng mấy chục đệ tử Kim Ô Tông, lại không trêu chọc Kim Ô Tông, đệ tử Kim Ô Tông lại đến gây phiền toái cho hắn?

- Đây còn là bốn Tiên môn cao nhất sao?

- Trưởng lão Điền Chân của Kim Ô Tông làm sao vậy? Có hiểu lễ nghĩa liêm sỉ không? Hắn là Nguyên Anh Cảnh, xem thường tông môn chúng ta không có Nguyên Anh Cảnh sao, hù dọa ai!

- Đúng vậy, các ngươi còn không biết? Trước đó vài ngày, đệ tử Kim Ô Tông vì tìm hiểu tình huống của Vương huynh đệ, muốn ám toán Vương huynh đệ, vậy mà cho đám sư đệ ta không ít tiền? Các ngươi có biết không?

- Cái gì? Bọn họ lại làm ra loại chuyện như vậy? Sư đệ ngươi có thu không?

- Tiền của loại người lòng dạ hiểm độc này làm sao có thể thu? Sư đệ ta dám thu, còn không bị người ta đâm chọt? Sư đệ ta lập tức đập tiền lên mặt đất!

- Đập thật tốt!

Mấy trăm đệ tử Tiên môn chính đạo trò chuyện vui vẻ.

Cách đó không xa, Vương Khả và Long Ngọc đứng trên ban công cao tầng, nhìn hiến tế thiên địa phương xa.

- Long Ngọc, mấy ngày nay mang nàng du ngoạn chung quanh, không trì hoãn chính sự của nàng hả?

Vương Khả nhìn Long Ngọc.

Long Ngọc lắc đầu cười nói:

- Mấy năm nay, cuộc sống của ta quá áp lực, thả lỏng một chút với ngươi cũng rất thoải mái!

- Rất áp lực? Làm thị nữ Ma Tôn khẳng định luôn nơm nớp lo sợ. Lần trước ta muốn Ma Tôn thả nàng tự do, chỉ là…!

Vương Khả than thở nói.

Gió nhẹ thổi bay tóc, để lộ ra vầng trán trắng ngần, Long Ngọc vui sướng cười nói:

- Yên tâm, ta hiện tại là đệ tử Ma Tôn, tự do hơn trước nhiều!

- Nếu tự do hơn, vậy có thể không quay về không?

Vương Khả chờ mong nói.

Long Ngọc lắc đầu:

- Không được, chỉ có thể ngẫu nhiên đi ra một chuyến!

Vương Khả cười khổ:

- Được rồi! Chờ lần sau nàng đến, ta sẽ dẫn nàng du ngoạn thêm một phen!

- Ừm!

Long Ngọc gật đầu.

Long Ngọc cảm nhận Vương Khả đến gần, nhưng Long Ngọc vẫn duy trì khoảng cách với Vương Khả, cứ như vậy, rất tốt, rất thoải mái.

- Đúng rồi, nàng lần này vì sao đến Thanh Kinh? Hay là Ma Tôn an bài cho nàng nhiệm vụ gì?

Vương Khả hiếu kỳ hỏi.

Nhắc tới chuyện này, trên mặt Long Ngọc lộ ra vẻ cổ quái. Còn có thể có nhiệm vụ gì! Ta tự mình phát nhiệm vụ tự mình tiếp nhận mà thôi. Thám tử của mình báo lại, Thanh Kinh có đệ tử Kim Ô Tông sắp nhắm vào ngươi, còn có Điền Chân Nguyên Anh Cảnh, ta lo lắng ngươi ở nơi nàng gặp nguy hiểm, cho nên đến nhìn xem có thể giúp ngươi không.

Kết quả? Buổi tối ngươi tìm đệ tử Ma giáo chơi mạt chược, ban ngày đến một đoàn đệ tử Tiên môn chính đạo làm quần chúng vây xem.

Tìm một đoàn đệ tử Tiên môn không ngừng đâm sau lưng Điền Chân và Kim Ô Tông, khiến đệ tử Kim Ô Tông xấu hổ ra mặt, khiến Điền Chân không thể làm gì. Quan trọng hơn là, ngươi lại tìm Trương Chính Đạo giả làm ta hù dọa hắn? Ngươi thật không biết xấu hổ mà?

Long Ngọc cổ quái nhìn Vương Khả:

- Không có gì!

- Ma Tôn không cho nói sao? Thôi vậy!

Vương Khả cực kỳ thông cảm nói.

- Đại điển đăng cơ này của ngươi bắt đầu rồi? Không sợ Điền Chân chó cùng rứt giận sao? Hắn không dám đối phó ngoài sáng với ngươi thì có thể âm thầm đánh lén ngươi!

Long Ngọc hỏi.

- Ách, người muốn đánh lén ta nhiều lắm! Dù sao ta cũng không thể đều lo sợ hãi hùng, Điền Chân thì làm sao? Nguyên Anh Cảnh thì rất giỏi sao, nếu hắn đánh lén ta, mất mạng chỉ có thể là hắn!

Vương Khả tự tin nói. Chính mình có Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm đảm bảo, ta còn sợ gì?

Nhưng Long Ngọc không biết. Long Ngọc nhìn chằm chằm Vương Khả một hồi, trong lòng chỉ hiện lên một câu, ngươi thật mặt dày!

Vương Khả nhìn ra ngoài thành, nhíu mày:

- Trương Thần Hư thật không đáng tin, đã lâu như vậy rồi, một chút việc nhỏ cũng không làm xong? Quả nhiên thật tệ!

Bên ngoài Thanh Kinh, trong quân doanh Tử gia.

Trương Thần Hư không khiến Vương Khả thất vọng, mời đến tông chủ Kim Ô Tông Tử Trọng Sơn.

Lúc này, Trương Thần Hư, Tử Trọng Sơn đứng trong đại doanh, nghe Điền Chân, đệ tử Kim Ô Tông và nam tử long bào tím nói chuyện.

Tử Trọng Sơn ngồi ở chủ vị, nam tử long bào khóc lóc kể lể bên cạnh.

- Bá tổ phải làm chủ cho con, hai vạn đại quân của con đều chạy một nửa rồi, hiện tại lương thảo không được tiếp viện, đều sắp làm phản rồi!

Nam tử long bào khóc lóc.

Sắc mặt Tử Trọng Sơn âm trầm:

- Ai để ngươi lĩnh binh đánh giặc?

- Là Điền trưởng lão, hắn nói nhất định duy trì ta đoạt vương vị. Nhưng nửa tháng này, trơ mắt nhìn tiểu tử Vương gia đăng cơ, hôm nay đã đăng cơ rồi! Thuộc hạ của ta đã bỏ chạy rất nhiều! Bá tổ, người đến rồi, thật tốt quá, giúp con tiêu diệt bọn họ!

Nam tử long bào tiếp tục khóc than.

- Câm miệng!

Tử Trọng Sơn trừng mắt.

Nam tử long bào nhất thời không dám mở miệng nữa, hiển nhiên, uy nghiêm của Tử Trọng Sơn thật nặng nề.

Bình Luận (0)
Comment