Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 560 - Chương 560: Đả Kích Vào Điểm Yếu

Chương 560: Đả kích vào điểm yếu

Thánh tăng đã không có thời gian giảng kinh, các ngươi cầu thánh tăng giảng kinh. Hiện tại thánh tăng giảng kinh cho các ngươi, các ngươi không ngừng cắt ngang lời của thánh tăng là muốn làm gì? Có lễ phép hay không? Khi người khác nói chuyện, các ngươi không thể chờ một chút sao? Chờ người khác nói xong rồi nói không được sao? Chờ đến lúc cho phép các ngươi nói chuyện!

Vương Khả trừng mắt nhìn mấy hòa thượng sắp bùng nổ.

Một đám hòa thượng đen mặt, mẹ nó, là do các ngươi giảng bậy bạ, chúng ta vạch trần còn không cho phép?

- Đúng vậy, đúng vậy, các ngươi chờ thánh tăng giảng xong thì hỏi vấn đề không được sao?

- Một chút cũng không hiểu quy củ, mê hoặc chúng ta chống lại thánh tăng, nhân phẩm có vấn đề, còn có mặt mũi nghi ngờ người khác?

- Thánh tăng nói đúng, loại người không biết xấu hổ này, nên cắt lưỡi xuống địa ngục!

Người Vương Khả cài vào, đại biểu cho dân chúng nghị luận.

Nhất thời, đám hòa thượng tranh cãi phía dưới đỏ mặt, nhìn lẫn nhau. Cả đám yên lặng, không phải chờ sao? Vậy cứ từ từ đi, hừ!

Một đám hòa thượng nghe thánh tăng giảng kinh trong chủ điện Trấn Ma Tự.

Trán thánh tăng cũng đổ đầy mồ hôi, mẹ nó, tên khốn Vương Khả, đều để ta giảng cái quái gì?

Mười tám tầng địa ngục, giảng từng tầng từng tầng.

Bởi vì nói quá rõ ràng, hòa thượng không thích nghe nhưng dân chúng lại nghe thật hưng phấn, dù sao, kinh văn có thể nghe hiểu, thật khó có được.

Tầng địa ngục sau khủng bố hơn tầng địa ngục trước. Tài ăn nói của hòa thượng Vô Giới cũng không tệ, kể chuyện xưa khiến cả đám người nghe sởn cả gai ốc.

Địa ngục, thì ra khủng bố như thế, mười tám tầng địa ngục, lại vô cùng thê thảm.

Mọi người nhìn thấy hình ảnh mười tám tầng địa ngục, rất âm trầm khủng bố, rất nhiều người nghe thấy, lôi kéo tay áo người bên cạnh, trong lòng tràn ngập sợ hãi.

Chuyện xưa của mười tám tầng địa ngục, đều không phải tiểu thuyết khủng bố, đồng thời cũng có đạo nhân hướng thiện, tỷ như mỗi tầng địa ngục đều có hàm nghĩa, ứng đối với từng loại người xấu nhất định, khuyên bảo thế nhân đừng làm chuyện xấu.

Mấy thứ này, các hòa thượng đều chướng mắt, đều là cái quái gì? Nhưng dân chúng nghe thật nghiêm túc, bởi vì, mọi người đều nghe hiểu.

- Thì ra, những người làm chuyện xấu phải xuống mười tám tầng địa ngục!

- Thì ra, ức hiếp kẻ yếu, vu cáo phỉ báng, chiếm tài vật người khác, người nhiều thê thất đều phải xuống chảo dầu địa ngục. Tốt, chuyện này tốt, Vương ác bá đầu thôn phải vào chảo dầu địa ngục.

- Tốt, tên trộm Trần lão nhân kia phải bị chém đầu ở địa ngục, tốt, tốt, ác giả ác báo, thật tốt quá!

- Nghiệt tử cách vách kia, ngỗ nghịch cha mẹ, cha mẹ hắn vất vả nuôi hắn lớn như vậy, già còn phải chịu tội. Tốt, đáng đời, nghiệt tử kia phải xuống huyết trì địa ngục!

Vô số dân chúng thiện lượng, lúc này vui mừng vỗ tay, đồng thời một đám nhìn thánh tăng như nhìn một vị thần minh chủ trì công bằng cho việc bất bình.

- Thánh tăng quả nhiên là thánh tăng, kinh văn giảng đạo quả là thứ tốt!

- Còn không phải sao, giảng kinh như vậy, trực tiếp ra sao? Ác giả ác báo, làm ác là phải xuống địa ngục! Trước kia nghe hòa thượng khác giảng kinh, thật như lọt vào sương mù, không biết đang giảng cái gì?

- Đúng vậy, đúng vậy, hòa thượng kêu la dữ nhất kia, lúc trước mỗi ngày đều giảng cái gì một bước đi hết trời cao biển rộng. Thối lắm, chẳng lẽ muốn ác nhân làm chuyện ác khắp nhân gian sao? Ngươi không khiển trách ác nhân, để người tốt như chúng ta mỗi ngày chịu ức hiếp làm gì? Nhìn thánh tăng kia giảng kinh hay thế nào, không phải không báo, mà chưa đến lúc thôi! Xuống địa ngục, sẽ có tiểu quỷ xử lý bọn họ!

Người Vương Khả cài vào bắt đầu dẫn dắt mọi người, một đám dân chúng nhìn thánh tăng đã không còn hoài nghi, đều dùng ánh mắt kính ngưỡng. Điều này khiến sắc mặt một đám hòa thượng đến tra xét đều trở nên khó coi. Đám dân chúng ngu ngốc các ngươi thì biết cái gì? Hắn căn bản không phải giảng kinh văn. Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, chờ hắn giảng kinh xong, chúng ta lại phê bình hắn.

- A di đà phật! Bần tăng hiểu biết mười tám tầng địa ngục, giảng lại cho các vị, hy vọng các vị tự hiểu rồi làm theo!

Thánh tăng chắp tay thành chữ thập, chấm dứt buổi giảng.

Rốt cục nói xong rồi, đám hòa thượng nhịn không nổi nữa.

- Thánh tăng, vừa rồi là ngươi giảng kinh sao? Ngươi có biết kinh Phật là gì không? Ngươi muốn dùng cái này lừa gạt chúng ta sao?

Hòa thượng đầu tiên nhảy ra khiển trách.

Thánh tăng chưa mở miệng, Vương Khả đã mở miệng trước:

- Vị đại sư này? Người nghi ngờ thánh tăng, ta có thể lý giải! Nhưng, trước khi trả lời vấn đề này, người có thể nói cho mọi người biết người hiểu phật hiệu Đại Thừa hay không?

- Ta…!

Sắc mặt hòa thượng kia cứng đờ.

- Ngươi cũng không hiểu biết phật hiệu Đại Thừa, ngươi sao có thể nghi ngờ phật hiệu Đại Thừa đại sư giảng?

Vương Khả hiếu kỳ hỏi.

Hòa thượng kia: “…!”

Mẹ nó, lại chuyển về đề tài này rồi, phật hiệu Đại Thừa quái quỷ gì.

Dân chúng lại gật đầu.

- Đúng vậy, thánh tăng giảng phật hiệu Đại Thừa, cũng không phải phật hiệu Tiểu Thừa các ngươi học, ngươi lại không hiểu, còn nghi ngờ? Thật không biết xấu hổ.

- Thánh tăng cũng không giảng phật hiệu Tiểu Thừa của các ngươi, các ngươi dùng phật hiệu Tiểu Thừa nghi ngờ làm gì?

- Không hiểu thì học, la hét nửa ngày, không biết ngươi la hét cái gì?

Một đám dân chúng chỉ trỏ, trên mặt hòa thượng kia cứng đờ, nửa ngày không biết nói gì.

Chúng ta đến biện luận kinh văn với ngươi, ngươi nói ta không hiểu phật hiệu Đại Thừa, vậy ngươi để ta biện luận kinh văn thế nào?

- Hừ, thế gian căn bản không có phật hiệu Đại Thừa, phật hiệu Tiểu Thừa gì cả, đều do các ngươi nói bậy!

Lại một hòa thượng trầm giọng nói.

- Ngươi sao biết không có phân chia phật hiệu Đại Thừa, phật hiệu Tiểu Thừa? Là Phật tổ nói với ngươi sao?

Vương Khả nhìn hòa thượng kia.

Hòa thượng kia: “…!”

- Bản thân không biết thì khiêm tốn học hỏi, đừng dùng không biết của mình nghi ngờ chuyên nghiệp của người khác!

Vương Khả khinh thường nói.

Hòa thượng kia: “…!”

- Còn có ai không hiểu phật hiệu Đại Thừa? Muốn dùng phật hiệu Đại Thừa để hỏi, có thể hỏi, thánh tăng khó có khi có thời gian giải đáp cho các ngươi! Mời mở miệng!

Vương Khả nói lần nữa.

Một đám hòa thượng: “…!”

Hỏi thế nào? Chúng ta cũng chưa từng nghe thấy phật hiệu Đại Thừa, sao có thể hỏi?

Bình Luận (0)
Comment