Phụ trách: Vô Tà Team
- Đó là khóa mật mã, không phải Trương Thần Hư thì không có cách nào mở ra được. Có cần nhờ U Nguyệt Công Chúa giúp?
Vương Khả hỏi.
- Không cần, Trương Thần Hư là Kim Đan Cảnh, bây giờ ta cũng là Kim Đan Cảnh, hắn hạ mật khẩu, phi, hắn hạ cấm chế, ta tốn chút thời gian vẫn có thể mở ra được!
Trương Chính Đạo lập tức giấu vòng tay chứa vật ra sau lưng.
- Chúng ta không cướp của ngươi!
U Nguyệt Công Chúa nói với vẻ kỳ quái.
- Công chúa ngươi không cướp của ta, nhưng tên Vương Khả vắt cổ chày ra nước này thì khó nói lắm. Hắn còn chưa thấy được tài vật trong vòng tay chứa vật thôi. Nếu không chắc chắn sẽ nhào lên! Đây là của ta, tài vật bên trong đều là của ta, do ta phục vụ quên mình đổi lấy!
Trương Chính Đạo kích động nói.
- Được rồi, không cần để ý tới hắn làm gì. U Nguyệt Công Chúa, bây giờ ngươi cũng là Kim Đan Cảnh, nếu ngươi không ngại phiền phức, cũng giúp ta phá phá cấm chế được không?
Vương Khả nhìn về phía U Nguyệt Công Chúa.
- Được!
U Nguyệt Công Chúa khẽ gật đầu.
Trương Chính Đạo mờ mịt. Giúp ngươi phá cấm chế? Chẳng lẽ ngươi còn có vòng tay chứa vật khác sao?
Trong lúc Trương Chính Đạo đang nghi ngờ, Vương Khả đã lấy từ trong người ra năm vòng tay chứa vật!
Năm? Vòng tay chứa vật?
Trương Chính Đạo ngạc nhiên há hốc miệng. Vương Khả lấy vòng tay chứa vật ở dâu ra?
Trương Chính Đạo còn chưa kịp hỏi, đã nhìn thấy Vương Khả móc từ trong tay áo, ống quần, trong giày ra thêm sáu vòng tay chứa vật!
- Mười một cái? Không thể như vậy được! Chắc chắn ta bị hoa mắt rồi. Vương Khả lấy vòng tay chứa vật ở đâu chứ?
Trương Chính Đạo không tin còn dụi mắt.
- Vòng tay chứa vật nhiều như vậy, đành làm phiền U Nguyệt Công Chúa vậy. Ta sắp xếp túi đựng đồ một lát!
Vương Khả than thở.
Vương Khả nói xong lại móc từ trong áo ra ba mươi hai túi đựng đồ. Chỉ đảo mắt một cái, hắn đã gầy hẳn.
- Ực ực!
Trương Chính Đạo nuốt nước bọt.
- Vương Khả, ngươi… ngươi lấy đâu ra lắm thứ tốt như vậy? Ngươi cướp của tiên môn nào à? Cướp lúc nào vậy?
Trương Chính Đạo trợn trừng hai mắt nói.
- Ngươi đừng nói nhảm nữa, mau lấy đồ của Trương Thần Hư rồi đưa vòng tay chứa vật cho ta!
Vương Khả trợn mắt nói.
Trương Chính Đạo thấy Vương Khả vô tình như thế thì sắc mặt trở nên khó coi:
- Hừ, quỷ hẹp hòi, hỏi một chút cũng không chịu nói, ta rủa cho trong tất cả vòng tay chứa vật đều là rác rưởi, một cân linh thạch cũng không có!
Trong túi đựng đồ của các tà ma làm sao có thể không có gì? Vương Khả lần lượt kiểm tra túi đựng đồ, rất nhiều bảo quang từ trong túi phát ra, sớm đã chiếu sáng cả đại điện. Trương Chính Đạo đứng cách đó không xa thấy vậy mà đỏ mắt.
- Vương Khả, vòng tay chứa vật này mở được rồi. Bên trong có mười vạn cân linh thạch, ba mươi bình đan dược, cũng có không ít pháp bảo nhỏ đấy! Oa, còn có một thanh phi kiếm này?
U Nguyệt Công Chúa đưa ra một vòng tay chứa vật nói.
Trương Chính Đạo đứng bên cạnh mà tim đập thình thịch, hận không thể nhào qua cướp lấy. Nhưng hôm nay Vương Khả là đệ tử của Trần Thiên Nguyên, mình thật sự không dám làm loạn.
- A? Đây là phi kiếm của Tôn Tùng à? Miễn cưỡng có thể dùng được. U Nguyệt Công Chúa. Số vòng tay chứa vật còn lại cũng phải làm phiền ngươi rồi!
Vương Khả nói.
- Chuyện nhỏ!
U Nguyệt Công Chúa tiếp tục giúp Vương Khả phá khóa mật mã.
Trương Chính Đạo ghen tỵ tới nghiến răng nghiến lợi, lúc này chỉ chờ mong trong vòng tay chứa vật của Trương Thần Hư chứ nhiều đồ quý hơn. Cấm chế của Trương Thần Hư càng mạnh hơn, Trương Chính Đạo phá giải cũng càng khó khăn hơn.
--------
Bên ngoài Thiên Lang Tông.
Trương Ly Nhi nhìn đệ đệ bị quấn băng cả người nằm trên tiên hạc, ánh mắt vô cùng tức giận. Sau khi nghe đệ đệ nói hết mọi chuyện lúc trước, Trương Ly Nhi càng không cam lòng.
- Ngươi yên tâm, Vương Khả, Trương Chính Đạo? Hừ, chờ sau này ta sẽ giúp ngươi báo thù!
Trương Ly Nhi lạnh lùng nói.
- Không, tỷ, ta sẽ tự mình báo thù này! Ta muốn tự mình ra tay!
Ánh mắt Trương Thần Hư căm phẫn.
- Nhưng... ?
- Không có nhưng nhị gì cả. Ta sẽ tự mình rửa sạch nỗi nhục của mình!
Trương Thần Hư căm hận nói.
- Được rồi! Nhưng lần này ngươi bị sét đánh, mọi vật đều bị bọn họ cầm đi sao? Bây giờ ta quay lại đòi về cho ngươi nhé?
Trương Ly Nhi lo lắng nói.
- Không cần!
Trương Thần Hư trầm giọng nói.
- A?
- Lúc trước, quạt giấy trắng của ta vì bảo vệ chủ nên nhập vào bên trong cơ thể của ta, che tâm mạch cho ta. Nó vẫn còn ở trên người ta, tuyệt đối không mất! Về phần lớn đồ của ta đều được giấu ở trong chiếc quạt giấy trắng! Trong vòng tay chứa vật của ta không có gì cả! Tất cả đều là mấy thứ không đáng tiền, mất rồi thì thôi, coi như thưởng rác rưởi cho bọn chúng! Hừ, sau này ta sẽ chậm rãi đối phó với chúng!
Trương Thần Hư lạnh lùng nói.
- Trong vòng tay chứa vật bị cướp đi của ngươi chỉ toàn rác rưởi à? Được rồi! Quên đi, hừ!
Trương Ly Nhi hừ lạnh một tiếng.
Trong một đại điện u ám ở Thập Vạn Đại Sơn!
Ánh sáng trong đại điện âm u, mơ hồ có thể nhìn thấy có hai bóng người, một người ngồi trong bảo tọa trên cao nhìn xuống một người khác nằm trên mặt đất.
- Ma Tôn, ha, ha ha, tính toán của ngươi đều sụp đổ rồi! Thiên Lang Tông đều ổn, những kẻ ngươi phái ra ẩn nấp đều bị một lưới bắt hết, ha, ha ha ha ha! Khụ khụ!
Người nằm trên mặt đất kia nói với giọng khàn khàn.
Ma Tôn ngồi trên ghế nhìn người nằm trên mặt đất, lại cười lạnh:
- Kế hoạch tiêu diệt Thiên Lang? Thất bại sao? Ta thấy còn chưa chắc đâu!
- Ma cao một thước, đạo cao một trượng! Tà bất thắng chính! Thất bại của ngươi chỉ là mới bắt đầu thôi. Rất nhanh, chính đạo sẽ một lướt bắt hết tà ma các ngươi ở Thập Vạn Đại Sơn!
Người nằm trên mặt đất lại nói.
Giọng người kia khàn khàn, không biết là nam hay nữ, dường như bị thương nặng, cho nên dây thanh quản cũng bị tổn thương vậy.
Ma Tôn ngồi trên ghế gõ ngón tay vào bảo tọa:
- Những tà ma nhỏ à? Chúng chết thì chết! Lần này bắt được con cá lớn ngươi mới là chuyện quan trọng nhất của Ma đạo ta, Ngươi nhập ma?