Phụ trách: Vô Tà Team
Trong nháy mắt, Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm bỗng nhiên phát ra ánh sáng màu vàng chói mắt.
- Thanh bảo kiếm tổ truyền của ta cần dùng công đức mới phát động được à?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Trong cơ thể Vương Khả bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương, tâm thần Vương Khả phong tỏa, lập tức phát hiện là khí đen quấn ở trên Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm. Khí đen này ngưng tụ thành hình dạng tà ma mà Vương Khả nhìn thấy trước đây. Nó đang liều mạng giãy giụa, Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm lại như đang chém nó vậy.
- Gào, không, không, dung hợp với ta, dung hợp với ta! Không, không…!
Khí đen biến thành tà ma phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Vương Khả kinh sợ đến mức da đầu căng ra.
- Mười năm trước, Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm không hoàn toàn giết chết tà ma này? Tà ma này lại có thể chui vào trong cơ thể ta? Nếu không phải nhờ có Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm giúp ta chống đỡ mười năm, ta đã bị tà ma này đoạt xác?
Vương Khả biến sắc.
- Vật nhỏ, thu thần kiếm lại, nhanh thu thần kiếm lại. Ta có rất nhiều công pháp, ta có rất nhiều pháp bảo, tất cả đều cho ngươi, đều cho ngươi hết. Nếu ngươi bằng lòng dung hợp với ta, tất cả công pháp của ta đều cho ngươi, để ngươi thành đệ nhất thiên hạ, đệ nhất thiên hạ!
Tà ma khí đen kia kêu lên thê lương.
Bây giờ, chỉ có Vương Khả có thể dẫn động được Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm. Chỉ cần Vương Khả đồng ý, tà ma do khí đen kia biến thành sẽ có thể được cứu.
- Ngươi tưởng ta ngốc chắc? Dung hợp? Dung hợp em gái ngươi đấy! Ngươi thậm chí còn chẳng đối phó được bảo kiếm tổ truyền của ta, còn đòi đệ nhất thiên hạ à? Thối lắm!
Vương Khả nói với vẻ mặt ghét bỏ.
- A, đừng mà, a…!
Tà ma khí đen kia phát ra một tiếng hét thảm cuối cùng.
- Ầm!
Lại thấy tà ma khí đen bị Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm hoàn toàn chém cho tan thành mây khói. Trong nháy mắt, toàn thân Vương Khả phát ra ánh sáng màu vàng cực mạnh.
Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm được công đức rót vào, dường như càng thân thiết với Vương Khả hơn.
Chỉ tiếc là bây giờ Vương Khả vẫn không có cách nào lấy nó ra khỏi đan điền.
- Không lấy ra được thì thôi. Ngươi có thể tự động bảo vệ chủ là đủ rồi. Bây giờ ta rót vào rất nhiều công đức, lực lượng của ngươi cũng lớn hơn. Ngươi là bảo vật do tổ tiên ta truyền xuống, bảo vật của tổ tiên ta, sau này, ngươi hãy bảo vệ tốt cho ta đấy, ta chính là độc đinh của Vương gia trên địa cầu!
Vương Khả đang mong đợi Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm đáp lại, đáng tiếc, Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm cuối cùng là vật chết, cũng không có lời nào.
Chỉ là theo rất nhiều công đức rót vào, Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm chậm rãi chiếu ra rất nhiều chữ nhỏ trong đan điền của Vương Khả.
Chữ viết rất nhỏ, Vương Khả cố gắng cảm ứng mới 'thấy rõ' là chữ gì.
- Công pháp này để lại cho con cháu đời sau của Vương thị ta, cố gắng tu luyện, sớm ngày đạt được cảnh giới Địa Tiên! Khi tu luyện phải nhớ thật thận trọng!
Vương Khả nhìn phần rõ nhất trước mặt đọc.
- Tổ tiên của ta thật sự có một thần tiên à? Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm thật sự là bội kiếm của tổ tiên ta sao? Còn để lại một trang công pháp? Địa tiên? Đó là cấp bậc gì vậy? Công pháp tiên nhân à?
Vương Khả bỗng nhiên kích động nói.
Hắn lại cố tập trung xem kỹ.
Đại Nhật Bất Diệt Thần Công? Tên công pháp thật khí phách. Lão tử cuối cùng đã tới lúc đổi vận rồi. Công đức, công đức tốt, ha ha ha, Đại Nhật Bất Diệt Thần Công?
Vương Khả kích động nói.
Nhưng kích động thì kích động, mặt Vương Khả chậm rãi cứng đờ. Bởi vì "Đại Nhật Bất Diệt Thần Công" mặc dù là công pháp hoàn chỉnh, nhưng chữ quá nhiều, nhiều đến dọa chết người.
Trong đan điền của Vương Khả có vô số chữ nhỏ hiện ra từng lớp. Tâm thần Vương Khả có thể nhìn ra một số lượng đại khái.
- Ta tính toán sơ qua, số từ trên công pháp này ít nhất cũng phải hai trăm nghìn chữ. Đây là thần công tu tiên hay tiểu thuyết mạng mà nhiều chữ như vậy? Ta không ăn không uống, không ngừng đọc, cũng phải đọc mất ba năm rưỡi? Tính cả thời gian tìm hiểu qua loa huyền ảo trong công pháp, năm sáu chục năm thoáng cái đã trôi qua! Đây là còn chưa bắt đầu luyện, chờ ta tu luyện... !
Vương Khả dần đen mặt.
- Chẳng trách thần tiên trên ti vi đều là ông cụ bà cụ. Cũng bởi vì số lượng từ trên công pháp tu tiên quá nhiều, đọc đến lúc tuổi đã cao mới bắt đầu tu tiên sao?
Vẻ mặt Vương Khả cổ quái nói.
Thiên Lang Tông!
Vương Khả dù sao cũng không vội tu luyện Đại Nhật Bất Diệt Thần Công. Dù sao công pháp này thật kỳ lạ, tạm thời để đó, chờ hỏi sư tôn về miêu tả công pháp tu tiên có liên quan lại nói sau.
Trần Thiên Nguyên xử lý một vài sự vụ trong tông xong, lại đến Ngộ Kiếm Phong tìm Vương Khả.
- Sư tôn, đám thuộc hạ do đệ tử dẫn tới tạm thời chịu trách nhiệm một vài tạp vụ trong Ngộ Kiếm Phong, đồng thời U Nguyệt Công Chúa cũng cần một ít tôi tớ, ta tạm thời để bọn họ ở lại, qua ít ngày nữa sẽ đưa bọn họ rời khỏi sơn môn!
Vương Khả cung kính nói.
- U Nguyệt Công Chúa?
Trần Thiên Nguyên tò mò nói.
- Trên mặt U Nguyệt Công Chúa có vết sẹo, hai ngày nay còn đang cố thích ứng!
Vương Khả cười gượng nói.
Vương Khả cũng không phải chưa từng gặp vết sẹo kia. Không biết tại sao hai ngày nay, U Nguyệt Công Chúa không muốn để cho Vương Khả nhìn thấy, cho nên không chịu lộ diện.
- Công chúa thân phận tôn quý, ngày xưa sống an nhàn sung sướng, sai khiến rất nhiều cung nữ, nếu vậy, tạm thời để những thuộc hạ này của ngươi ở lại Ngộ Kiếm Phong làm tạp dịch, hầu hà công chúa vậy!
Trần Thiên Nguyên khẽ gật đầu.
- Vâng!
Ánh mắt Vương Khả lập tức sáng lên.
Trong Thiên Lang Tông có linh khí tràn đầy, để cho đám thuộc hạ này của mình làm tạp dịch, vậy không phải cũng giống như đệ tử Thiên Lang Tông sao? Chỉ là không có danh phận thôi!
- Trương Chính Đạo đâu?
Trần Thiên Nguyên tò mò nói.
- Ngày hôm qua sau khi hắn tháo cấm chế của một vòng tay chứa vật thì đột nhiên khó chịu bế quan rồi!
Vương Khả giải thích.
Trần Thiên Nguyên không hiểu. Khó chịu? Nhưng Trần Thiên Nguyên cũng không chú ý những chuyện này.