Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 633 - Chương 633: Đại La Kim Bát

Chương 633: Đại La Kim Bát

- Mấy ngày trước đó, Chu Hồng Y nói với Ma Tôn, Sắc Dục Thiên phản bội Ma Tôn, bị Ma Tôn xoá tên khỏi Ma Giáo, vị trí đường chủ số hai đang để trống, cần phải bổ sung một đường chủ mới! Chu Hồng Y đẩy ta ra làm đường chủ số hai!

Nhiếp Thanh Thanh nói.

- Đây là chuyện tốt đấy!

Vương Khả sửng sốt nói.

- Ta không muốn làm đường chủ gì đó. Cho nên, chỉ cần ngươi giúp ta giải mê tâm thuật cho Mộ Dung Lục Quang, ta sẽ đẩy ngươi lên làm đường chủ số hai. Đồng thời, ta sẽ bảo Chu Hồng Y ra sức ủng hộ ngươi làm đường chủ. Ngươi thấy thế nào?

Nhiếp Thanh Thanh nói.

Vương Khả cứng mặt. Các ngươi gợi ý cho ta làm đường chủ à? Ngươi nghĩ thế nào vậy? Bây giờ ta vừa mới ngồi vững trên vị trí đà chủ Thần Long, lại muốn cho ta lên chức?

- Cảm ơn lòng tốt của Nhiếp đàn chủ, ta thấy không cần phải phải làm vậy đâu!

Vương Khả nói với vẻ cổ quái.

- Bản thân ngươi cứ suy nghĩ thật kỹ đi!

Nhiếp Thanh Thanh trầm giọng nói.

Vương Khả lập tức giả vờ trầm tư, nhưng trong lòng lại nghĩ, cút mẹ nó đường chủ số hai đi. Làm như các ngươi ủng hộ là ta có thể làm được vậy, ta mới không đi tự rước phiền toái cho mình đâu.

- Đến rồi. Phía trước chính là Chu Kinh. Đoạn đường tiếp theo, ngươi tự đi thôi!

Nhiếp Thanh Thanh nói.

Sau đó nàng ném Vương Khả xuống.

- A à, ta còn không biết bay lắm đâu, cẩn thận!

Vương Khả sợ hãi kêu lên.

- Bịch!

Vương Khả rơi xuống đất rất an toàn, nhưng bốn mươi đệ tử tiên môn khô gầy như que củi bị Vương Khả mang theo lại rơi xuống rất thảm.

- A!

- A!

...

Liên tiếp có những tiếng kêu thảm thiết truyền đến. Bốn mươi đệ tử tiên môn khô gầy như que củi ngã xuống, lần lượt tỉnh lại, ai nấy đều mờ mịt cùng đau đớn nhìn xung quanh.

Vương Khả cứng mặt, lại nhìn tên đầu xỏ gây họa Nhiếp Thanh Thanh. Nhưng mới đó mà nàng đã bay ra xa rồi. Má nó, trước đây ngươi cũng là đệ tử chính đạo đấy! Có cần phải bạo lực như vậy không? Ta còn chưa kịp sờ vòng tay chứa vật của chúng, ngươi lại làm tất cả tỉnh hết rồi? Đây là chuyện con người nên làm à?

Trong lòng phiền muộn, Vương Khả chỉ có thể che ngực, nhìn về phía một đám đệ tử chính đạo:

- Khụ khụ, các ngươi đều tỉnh lại rồi. Thật tốt quá. Vì cứu các ngươi mà ta bị thương không nhẹ đấy!

Các đệ tử chính đạo tỉnh lại đều sửng sốt. Ta vừa rồi đều thấy được, ngươi chỉ mới che ngực thôi đấy!

- Vương... Vương Khả?

Một đệ tử Thiên Lang tông suy yếu nhìn về phía Vương Khả.

- Là ta. Vị sư huynh này, vì cứu ngươi, ta thật sự không dễ dàng gì! Trước đây các ngươi không nghe lời ta nói, đáng tiếc... !

Vương Khả tỏ ra tiếc nuối.

Các đệ tử Thiên Lang tông lập tức nhớ lại lần cuối cùng mình nhìn thấy Vương Khả trong ngôi miếu đổ nát. Lúc đó bọn họ và Mộ Dung Lục Quang cùng đi gây phiền phức cho Vương Khả, kết quả Mộ Dung Lục Quang đột phá, mọi người ở trong miếu tránh mưa làm hộ pháp. Vương Khả khuyên mọi người rời đi, nhưng không ai quan tâm. Lại không ngờ... !

- Vương Khả, ngươi đã cứu chúng ta à? Làm sao có thể?

Đệ tử Thiên Lang tông không thể tin nổi.

Vương Khả không để ý tới bọn họ, mà nhìn về phía ba mươi đệ tử chính đạo khác.

- Các ngươi đỡ hơn chút nào chưa?

Vương Khả hỏi.

- Tại hạ là đệ tử của Tương Thốn Tông. Ta nhớ, ta bị đám yêu ma kia bắt, đồng thời... !

Một đệ tử chính đạo yếu ớt nói.

- Tương Thốn Tông? Các ngươi có quen biết với Triệu Tứ huynh đệ à?

Vương Khả hỏi.

- Ngươi biết đại sư huynh của chúng ta?

Đệ tử chính đạo kia kinh ngạc nói.

- Đương nhiên rồi. Ngươi yên tâm, ta sẽ mau chóng tìm Triệu Tứ huynh đệ tới giúp các ngươi!

Vương Khả lập tức vui mừng.

Tốt rồi, tiếp theo không cần ta khoác lác nữa, có người sẽ khoác lác giúp ta!

- Thật à?

Đệ tử chính đạo này vui vẻ nói.

- Các vị có thể sống được đã không dễ dàng gì. Các ngươi yên tâm, ta đã đưa các ngươi tới nơi an toàn, ở đây không có yêu ma tồn tại, các ngươi yên tâm dưỡng thương đi!

Vương Khả đau lòng an ủi.

Bởi vì Vương Khả nhìn thấy hai người trong đó có vòng tay chứa vật không bị lấy đi! Má nó, đáng lẽ nó phải là của ta! Đều tại Nhiếp Thanh Thanh làm bọn họ tỉnh lại sớm!

Ôi, cũng tại ta, ở Huyết Trì Động mò ít tiền là có thể nhẹ nhàng! Dọc đường đi không nghĩ tới trên thân đám tù nhân này cũng có thể có tiền. Chân muỗi cũng là thịt đấy! Tim ta đang rỉ máu rồi!

- Hóa ra là ngươi đã cứu chúng ta?

- Ta còn tưởng lần này chết chắc rồi!

- n công, cảm ơn đã cứu mạng. Ngươi làm sao cứu chúng ta ra khỏi nơi yêu ma đó vậy?

...

...

...

Một đám đệ tử chính đạo lập tức nhìn về phía Vương Khả cảm kích nói.

- Khách sáo, khách sáo rồi!

Vương Khả cười nói.

Hắn lấy ra một cây pháo hoa, lập tức phóng ra.

- Ầm!

Pháo hoa bay lên trời và nổ giữa không trung. Vương Khả kiên trì chờ con cháu Vương gia gần đó đến.

Đồng thời, Vương Khả nhìn về phía Chu Kinh.

Vừa nhìn hắn đã trợn tròn mắt.

Xung quanh Chu Kinh, yêu thú canh giữ ở ngoài thành. Bên trong thành, một vài người mặc áo bào đỏ như máu đang bay. Dường như cả kinh đô Chu Kinh đều bị thế lực Liên Hoa Huyết Quật giám sát vậy.

- Đều là yêu ma của Liên Hoa Huyết Quật? Nhiều như vậy à? Sắc Dục Thiên còn bồi dưỡng ra thế lực không nhỏ đâu!

Vương Khả nhíu mày nói.

Chu Kinh có rất nhiều yêu ma nhưng không đại chiến, rõ ràng là trước khi Vương Khả đã xảy ra chuyện gì đó.

Mà ở trên không trung của vương cung, bùa kết với chữ “Vạn” màu vàng do Quốc sư bố trí ra đã biến mất, đổi là một cái vại cực lớn màu vàng với đường kính phải mười trượng úp xuống không trung!

Trong cái vại cực lớn màu vàng giống như có từng vồng xoáy ánh sáng lấp lánh, không thể thấy rõ là có gì, nhưng lúc này có một người đàn ông đang ngồi khoanh chân trên đỉnh của cái vại khổng lồ kia. Người đó không phải ai khác, mà chính là Huyết Bào Lão Tổ Chu Lâm.

Trong tay Chu Lâm cầm một cái chày vàng, đang gõ xuống đáy vại lớn.

- Coong!

Hắn mơ hồ nghe được tiếng Chu Lâm gõ vại từ phía xa truyền đến, không biết là đang làm gì.

- Đây là tình huống gì vậy? Chu Lâm gõ mõ vàng à?

Vương Khả không hiểu nổi.

Bình Luận (0)
Comment