Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 646 - Chương 646: Ta Có Phải Là Nội Ứng Hay Không, Không Quan Trọng

Chương 646: Ta có phải là nội ứng hay không, không quan trọng

- Ta có phải là nội ứng hay không, không quan trọng! Quan trọng là ngươi có phải nội ứng hay không!

Vương Khả đứng bên cạnh lại nói.

Chu Lâm:

-... !

Đúng vậy, Vương Khả có phải là nội ứng hay không, có quan trọng không? Căn bản không quan trọng! Bởi vì Sắc Dục Thiên vốn không xem hắn là thân tín, căn bản không có tín nhiệm hắn! Vương Khả có phải là nội ứng hay không, còn quan trọng nữa không?

Nhưng Chu Lâm ngươi lại khác. Nếu ngươi là nội ứng, vậy tính chất lại khác hoàn toàn. Bị người thân nhất phản bội là cảm giác thế nào? Sắc Dục Thiên xem như như con của mình, ngươi lại ở sau lưng đâm hắn một đao?

- Năm đó, ta từng cho ngươi một Ma Chủng, để ngươi nhập ma! Nếu bây giờ ngươi là Huyết Ma, chắc hẳn có thể phun ra Ma Chủng của mình. Ngươi nôn ra cho ta xem!

Sắc Dục Thiên lạnh giọng nói.

Chu Lâm:

-... !

Làm thế nào? Làm thế nào đây?

- Thúc tổ, ngươi nghe ta giải thích, ta sẽ giải thích riêng với ngươi... !

Chu Lâm lo lắng nói.

- Nói vậy là ngươi thật sự không nhập ma? Vừa rồi chúng ta bị nhốt Đại La Kim Bát là do ngươi gây ra? Ngươi muốn giết chết chúng ta à?

Quốc sư đứng bên cạnh cũng trợn mắt nói.

- Kẻ phản bội, tự tìm chết!

Sắc Dục Thiên phẫn nộ hét to một tiếng.

Một chưởng ầm ầm đánh về phía Chu Lâm.

- Thúc tổ, ngươi nghe ta giải thích đã! Tất cả đều do tên khốn kiếp Vương Khả này!

Chu Lâm sợ hãi kêu lên và nhảy ra.

Nhưng Chu Lâm không phải là đối thủ của Sắc Dục Thiên.

- Ầm!

Một chưởng đánh vào trên thân Chu Lâm, Chu Lâm phun ra một ngụm máu tươi và lập tức bay ngược trong không trung.

- Vương Khả, ta sẽ tìm ngươi báo thù, phụt!

Chu Lâm nôn ra máu và bỏ chạy về phía xa.

- Còn muốn chạy à? Đuổi theo cho ta, sống chết không cần quan tâm! Tất cả Yêu ma của Liên Hoa Huyết Quật đi bắt Chu Lâm cho ta, đi nhanh, gào!

Sắc Dục Thiên quát.

- Vâng!

Tất cả yêu ma hét to một tiếng, đuổi theo Chu Lâm bị thương nặng.

Chỉ có Vương Khả nhìn về phía Chu Lâm rời đi:

- Má nó, ngươi bị bệnh tâm thần à? Cũng đâu phải ta đánh ngươi, là Sắc Dục Thiên đánh ngươi mà? Oan có đầu, nợ có chủ, ngươi tìm ta báo thù làm gì? Ngươi có bệnh à!

Chu Lâm bị Sắc Dục Thiên đánh một chưởng làm cho thương nặng, một đoàn Yêu ma của Liên Hoa Huyết Quật truy sát rời đi!

Ngay lập tức, Mộ Dung Lục Quang thu được sự tự do, nhảy người lên và rút trường kiếm ra:

- Vương Khả, bây giờ chính là lúc ngươi phải chết!

- Mộ Dung Lục Quang, ngươi có bệnh à? Ta sử dụng Tỉnh Thần Đan giúp ngươi giải mê tâm thuật, ngươi còn muốn giết ta?

Vương Khả lập tức cả giận nói.

- Tỉnh Thần Đan? Sao ngươi có được Tỉnh Thần Đan của Độ Huyết Tự?

Sắc Dục Thiên kinh ngạc nói.

- Chu Lâm cho ta! Hắn là đệ tử của chủ trì Độ Huyết Tự! Hắn cho ta mấy viên Tỉnh Thần Đan chơi, cũng chẳng phải là chuyện gì lớn!

Vương Khả trở tay hắt một chậu nước bẩn về phía Chu Lâm.

- Chu Lâm cho ngươi Tỉnh Thần Đan à? Súc sinh đáng chết!

Sắc Dục Thiên tức giận nói.

Chỉ có Bất Giới hòa thượng đứng bên cạnh trừng mắt nhìn về phía Vương Khả, Bất Giới hòa thượng vừa mới nhìn thấy một đám trọc chân nguyên, tuyệt đối không phải là Tỉnh Thần Đan, nhưng sao ngươi có thể trả lời tự nhiên như thế?

- Nói vậy, Mộ Dung Lục Quang ngươi đã bình phục lại?

Cung Vi kinh ngạc nói.

- Thứ Vương Khả nhét vào trong miệng ta căn bản không phải là Tỉnh Thần Đan, hắn đang sỉ nhục ta!

Mộ Dung Lục Quang phẫn nộ muốn chém về phía Vương Khả.

- Mộ Dung Lục Quang, ngươi nổi điên gì vậy?

Cung Vi trợn mắt nói.

- Nam Lang điện chủ?

Sắc mặt Mộ Dung Lục Quang khó coi nhìn về phía Cung Vi.

- Vương Khả người ta vừa cứu ngươi, ngươi lại lấy oán trả ơn sao? Ngươi còn là đệ tử chính đạo sao? Ngươi còn là đệ tử Thiên Lang tông sao? Nhiếp Thanh Thanh dạy ngươi thế nào vậy? Dạy ngươi lấy oán trả ơn à? Vương Khả lãng phí một viên Tỉnh Thần Đan mà ngươi lại có thái độ này à?

Cung Vi trừng mắt tức giận nói.

Mộ Dung Lục Quang đen mặt, trong giây lát nắm chặt trường kiếm trong tay, không ngừng run rẩy.

- Đúng vậy đúng vậy, ngươi phải hiểu được cách biết ơn chứ!

Vương Khả đứng bên cạnh lập tức gật đầu.

- Ngươi!

Mộ Dung Lục Quang tức giận lại muốn cầm trường kiếm chém qua.

- Mộ Dung Lục Quang, ta không phát hiện thì thôi, ngày hôm nay ta nhìn thấy, nếu ngươi dám ra tay với Vương Khả, ngươi chính là phản bội Thiên Lang tông, xem thường giới luật của Thiên Lang tông. Nam Lang Điện ta chịu trách nhiệm chiêu thu đệ tử, cũng có quyền dựa vào giới luật loại bỏ đệ tử, nếu ngươi dám ra tay giết Vương Khả, ta lại đại biểu Thiên Lang tông đuổi ngươi ra khỏi đông môn, đồng thời đoạt lại tu vi!

Cung Vi trợn mắt nói.

Phản bội tông?

Má nó, ta chỉ giết một tên gây tai họa Vương Khả lại xem như phản bội tông môn à?

Mộ Dung Lục Quang cưỡi trên kiếm đứng ở giữa không trung, chỉ có thể cứng người ở đó và tức giận. Má nó! Tại sao lại thành như vậy?

- Đại sư huynh, ân oán cá nhân của ngươi và ta tạm thời hãy để sang một bên! Cuộc chiến chính ma không phải là chuyện nhỏ, ngươi thấy không? Trước mắt là hai đại lão của chính ma đang quyết chiến, ngươi chắc hẳn nên gia nhập vào! Không nên vì chút chuyện lông gà vỏ tỏi làm vướng chân. Ngươi là đại sư huynh của Thiên Lang tông, chắc hẳn phải đứng ra gánh vác trách nhiệm của ngươi mới đúng. Ngươi đi đi, theo Nam Lang Điện chủ cùng chiến đấu đi!

Vương Khả ở bên cạnh khuyên nhủ.

- Ngươi xem, Vương Khả nói hay bao nhiêu!

Cung Vi trợn mắt nói.

Cơ mặt Mộ Dung Lục Quang giật giật. Má nó, vì sao ta càng muốn giết chết tên khốn kiếp Vương Khả này? Em gái ngươi mà chuyện lông gà vỏ tỏi! Em gái ngươi mà gánh vác của đại sư huynh? Sao ngươi không đi chết đi!

Tức giận! Nhưng Mộ Dung Lục Quang chỉ có thể nhịn xuống, nhìn về phía một đám đại lão chính ma trước mắt.

Lúc này, Sắc Dục Thiên và Quốc sư tuyệt đối không quan tâm tới Vương Khả và Mộ Dung Lục Quang mà cùng tranh cướp bắt Đại La Kim Bát.

- Keng... !

Hai đại cường giả gần như đồng thời bắt được Đại La Kim Bát, phát ra một tiếng động lớn.

- Đường chủ số một, Ha ha ha ha, ngươi còn tới cướp Đại La Kim Bát của ta? à Ngươi không cướp được đâu!

Sắc Dục Thiên dữ tợn nói.

Bình Luận (0)
Comment