Sắc Dục Thiên nhìn nắm đấm mình, nhìn Vương Khả chẳng sao cả, cũng nghi ngờ mình có phải mình vừa bị mất trí nhớ không? Không phải mình đánh Vương Khả một quyền à? Sao lại biến thành giúp hắn đột phá?
- Sắc Dục Thiên, ngươi muốn Đại La Kim Bát, ngươi đánh ta làm gì? Khốn kiếp, thần kinh, cho ngươi này!
Vương Khả đập Đại La Kim Bát về phía Sắc Dục Thiên.
- Hả?
Sắc Dục Thiên sửng sốt. Tình huống gì vậy? Ngươi đưa cái này cho ta à?
Niềm vui tới quá bất ngờ, Sắc Dục Thiên không rảnh để suy nghĩ nhiều, lập tức giơ tay nhận lấy.
- Ầm!
Một tiếng động lớn vang lên, Đại La Kim Bát trở lại trong tay Vương Khả. Sắc Dục Thiên lại hét thảm một tiếng, bỗng nhiên che mũi của mình, máu bắn ra như bão táp, sống mũi bị gãy rất thê thảm.
- Vương Khả, ngươi gạt ta!
Sắc Dục Thiên che mũi đau đớn mắng.
- Chuyện không liên quan tới ta. Đại La Kim Bát không tiếp nhận ngươi nên quay về thôi, không thể trách ta được! Nếu không, ta đập lại một lần nữa?
Vương Khả áy náy hỏi.
Ngoài thành Chu Kinh!
Tượng phật bằng đá đại chiến với pháp tướng của Quốc sư đã đến giai đoạn cuối cùng. Cuộc chiến đấu rất ác liệt, núi lở đất nứt, rất hoành tráng. Sau khi chiến đấu một lúc, hai người dường như đều bị thương nặng.
Chủ yếu vẫn là tượng phật bằng đá, trên thân tượng phật bằng đá xuất hiện rất nhiều vết rạn giống như lập tức vỡ nát. Mười cánh tay pháp tướng Như Lai Phật Tổ Quốc sư đã trở lại thành hai cánh tay, rõ ràng chiến đấu một lúc đã tiêu hao đặc biệt lớn.
- Thánh tăng? Tượng phật bằng đá của ngươi không ổn, sắp vỡ rồi!
Quốc sư cười lạnh nói.
- Mười cánh tay của ngươi cũng vạy, bây giờ chỉ còn lại hai cánh tay, chắc cũng đã rơi vào đường cùng rồi!
Bất Giới hòa thượng trầm giọng nói.
- Vậy vẫn tốt hơn ngươi. Ngươi chỉ thiếu một đòn cuối cùng thôi!
Quốc sư hét lớn một tiếng, phát động pháp tướng nhào tới.
Bất Giới hòa thượng cũng chắp hai tay trước ngực, tượng phật bằng đá đột nhiên vọt tới.
- Ầm!
Hai người gần như đồng thời phát ra một đòn mạnh nhất.
Lại nhìn thấy nắm đấm của tượng phật bằng đá xuyên thủng ngực pháp tướng của Quốc sư. Nắm đấm pháp tướng của Quốc sư cũng khiến vết rạn trên thân tượng phật bằng đá tăng thêm rất nhiều, trong nháy mắt tràn ngập nguy cơ.
Đòn tấn công đồng quy vu tận, lập tức đẩy hai người tới nơi nguy hiểm nhất.
- Phụt!
Quốc sư bị pháp tướng cắn trả, một ngụm máu tươi phun ra.
- A di đà phật, Quốc sư, pháp tướng của ngươi sắp sụp đổ rồi!
Bất Giới hòa thượng chắp hai tay trước ngực nói.
- Ha, ha ha, ha ha ha ha, thánh tăng? Được lắm, thánh tăng? Ta nhớ kỹ ngươi rồi, Đại La Kim Bát tạm thời gửi ở chỗ của các ngươi, ta sẽ trở lại lấy, ta sẽ trở lại lấy!
Quốc sư lộ vẻ hung ác.
- Oong!
Đột nhiên, pháp tướng cực lớn bỗng thu nhỏ lại, hóa thành một tia sáng trở lại sau lưng Quốc sư.
Quốc sư che ngực, lau vệt máu bên khóe miệng và lao lên trời.
- Vù!
Quốc sư chạy trốn.
- A di đà phật!
Bất Giới hòa thượng chắp hai tay trước ngực nhưng không đuổi theo.
Bất Giới hòa thượng điều khiển tượng phật bằng đá khổng lồ quay đầu, trở về Chu Kinh.
- Thánh tăng thắng rồi!
Dân chúng trong thành lập tức kinh ngạc kêu lên!
Lại chỉ thấy tượng phật bằng đá vượt qua tường thành, từng bước quay về quảng trường Đầu Phật.
Trên quảng trường Đầu Phật, Sắc Dục Thiên bị Vương Khả đập cho máu mũi giàn giụa, rất tức giận.
- Vương Khả, ngươi tự tìm chết!
Sắc Dục Thiên hình như muốn nhào tới.
- Sắc Dục Thiên, trả tướng công cho ta!
Cung Vi bò người dậy, bảo vệ Vương Khả.
- Cung điện chủ, hắn chính là tướng công của ngươi đấy!
Vương Khả khuyên nhủ.
- Thối lắm! Hắn không phải!
Cung Vi trên mặt lộ ra dữ tợn nói.
Cung Vi quay đầu, nhìn về phía Mộ Dung Lục Quang:
- Mộ Dung Lục Quang, ngươi mù à? Còn chưa cùng ta bắt lấy Sắc Dục Thiên bắt!
Cách đó không xa, Mộ Dung Lục Quang khó nhọc bò người dậy, cũng che cái mũi bị thương giống như Sắc Dục Thiên, chẳng khác nào gặp phải kẻ địch lớn.
- Ầm, ầm, ầm!
Phật lớn đi rất nhanh về phía quảng trường Đầu Phật, có thể thấy đã sắp đến nơi.
- A di đà phật, Sắc Dục Thiên, ngươi còn muốn làm ác sao?
Bất Giới hòa thượng trầm giọng nói.
Sắc Dục Thiên vừa nhìn thấy phật lớn, lại nhìn Cung Vi và Mộ Dung Lục Quang, cơ mặt giật giật. Má nó, ngày hôm nay còn có thể cướp được Đại La Kim Bát nữa sao?
- Vương Khả, Đại La Kim Bát gửi tạm ở chỗ ngươi, ngươi chờ đấy, ta sẽ trở lại! Chờ ta trở lại lấy mạng của ngươi!
Sắc Dục Thiên dữ tợn quát.
Sắc Dục Thiên hét lớn một tiếng rồi lao lên trời, bắn nhanh về phía xa.
- Sắc Dục Thiên, chuyện không liên quan tới ta, ta lại không trêu chọc ngươi, ngươi muốn giết ta làm gì? Đại La Kim Bát, ta cho ngươi, ngươi không nhận được cũng không thể trách ta chứ!
Vương Khả buồn bực nhìn về phía xa và kêu lên.
Phía xa, Sắc Dục Thiên đang bay, bị Vương Khả chọc cho càng bị thương nặng hơn, lại phun ra một búng máu. Chuyện không liên quan ngươi? Phì!
Vèo!
Sắc Dục Thiên biến mất ở phía chân trời. Trong Chu Kinh, yêu ma Liên Hoa Huyết Quật còn sót lại tất nhiên không thể ở lại. Chủ thượng cũng đã chạy thoát, chúng ta ở lại để chết sao? Đảo mắt, các yêu ma đã vội vàng chạy thục mạng.
Dưới sự chú ý của mọi người, tượng phật bằng đá đầy vết rạn đi tới quảng trường Đầu Phật!
Trên quảng trường Đầu Phật có một cái hố to. Đó là chỗ tượng phật bằng đá bò từ dưới đất lên. Lúc tượng phật bằng đá đến, dùng bàn tay phật lớn nâng Bất Giới hòa thượng đạt xuống quảng trường.
- A di đà phật!
Bất Giới hòa thượng cung kính thi lễ với tượng phật bằng đá.
Tượng phật bằng đá cũng cung kính thi lễ với Bất Giới hòa thượng, sau đó bước chậm về phía cái hố lớn này.
- Rào rào!
Cũng trong giây lát, tượng phật bằng đá cuối cùng không kiên trì nổi, lập tức vỡ nát.
- Tượng phật bằng đá sụp đổ?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Ầm ầm ầm!
Tượng phật bằng đá hóa thành rất nhiều mảnh vỡ, rơi vào hố lớn, lấp đầy hố lớn.
- Ầm!
Đầu của tượng phật bằng đá cũng rơi vào trên hố lớn.
Cả người từ trên xuống dưới giống như chỉ còn đầu của tượng phật bằng đá vẫn tính là lành lặn. Những chỗ khác đều vỡ nát.