Thúc tổ ban thưởng hậu hĩnh, cho ta một miếng Ma Chủng! Thúc tổ cũng biết, thật ra trước đây ngài và ta vẫn luôn bị Độ Huyết Tự giám thị!
Chu Lâm cung kính nói.
- Hử?
Sắc Dục Thiên nhíu mày.
- Một đêm trước khi ta nhập ma, ta bị bọn họ bắt, bọn họ bắt ta nghe theo bọn họ, thậm chí ngay cả chủ trì Độ Huyết Tự cũng tới xúi giục ta, nói để ta làm đệ tử của hắn! Đồng thời, đưa cho ta rất nhiều linh quả Phật Môn của Độ Huyết Tự, làm ta tu hành càng dễ dàng hơn. Lúc đó, cháu trai không dám phản kháng, một khi phản kháng thì sợ rằng!
Chu Lâm nói với vẻ mặt khó coi.
- Nói tiếp!
Sắc Dục Thiên trầm giọng nói.
- Cháu trai giả vờ đáp ứng chúng, nhưng sau mới phát hiện ra, một khi bước lên con đường này thì khó có thể quay đầu lại, bọn họ bắt ta phải thường xuyên bẩm báo tin tức của ngài! Đồng thời tìm hiểu tin tức phật bảo của ngài. Từ trước tới nay cháu trai chưa từng tìm hiểu về thúc tổ. Ta biết thúc tổ hận Độ Huyết Tự, cháu trai cũng hy vọng có thể giúp thúc tổ thăm dò được tin tức của Độ Huyết Tự. Đáng tiếc, chúng quá cẩn thận, thậm chí còn phái hòa thượng âm thầm theo dõi ta! Cho dù là ít ngày trước, thúc tổ đại chiến cùng Quốc sư ở Chu Kinh, thật ra bọn họ vẫn lặng lẽ liên lạc với ta!
Chu Lâm trầm giọng nói.
- Độ Huyết Tự? Theo dõi ngươi à?
Sắc mặt Sắc Dục Thiên trầm xuống.
- Đúng, sau khi ngài bước vào Đại La Kim Bát, người của bọn họ đã đưa cho ta cái chày lớn kia, bảo ta dùng nó gõ Đại La Kim Bát! Chúng cũng không nói sẽ giam thúc tổ trong đó. Ta cũng chỉ bị hòa thượng Độ Huyết Tự lừa gạt. Nếu biết, sao cháu trai có thể làm như vậy được? Nếu cháu trai một lòng muốn Đại La Kim Bát, sao có thể còn bị Vương Khả lừa gạt tới quảng trường Đầu Phật giằng co cùng Mộ Dung Lục Quang? Mong thúc tổ minh giám!
Chu Lâm quỳ dưới đất khẩn cầu.
Sắc Dục Thiên nhìn chằm chằm vào Chu Lâm, giống như đang phân tích xem lời Chu Lâm kể là thật hay giả vậy.
- Bây giờ ngươi trở về nói cho ta biết chân tướng, là muốn đoạn tuyệt với Độ Huyết Tự?
Sắc Dục Thiên trầm giọng nói.
- Không phải, vừa rồi trên đường trốn chạy, ta gặp phải một đệ tử Độ Huyết Tự. Hắn đề nghị ta trở về lừa sự tín nhiệm của ngươi, lại ở bên cạnh ngươi tùy thời hành động!
Chu Lâm cúi đầu nói.
- Ha ha ha ha ha, ha ha ha, thật hay cho một Đệ tử Độ Huyết Tự? Thật hay cho câu gạt sự tín nhiệm của ta, tùy thời hành động?
Sắc Dục Thiên tức giận nói.
- Thúc tổ, lúc đó ta nghĩ, có thể thúc tổ cần ta tìm hiểu tin tức của Độ Huyết Tự, cho nên ta lại thuận thế đáp ứng!
Chu Lâm cung kính nói.
Sắc Dục Thiên nhìn chằm chằm vào Chu Lâm một lúc lâu:
- Được, đáp ứng tốt! Tuy nhiên, ngươi gạt ta lâu như vậy, ngươi cũng lừa gạt ta!
- Cháu trai biết tính tình của thúc tổ nên không dám nói! Một khi nói ra, thúc tổ chắc chắn…
Chu Lâm lo lắng nói.
Sắc Dục Thiên im lặng một lát:
- Được, vậy tạm thời cứ để đó. Tiếp theo phải xem biểu hiện của ngươi thế nào!
- Dạ, cảm ơn thúc tổ tin tưởng!
Chu Lâm lập tức cảm kích nói.
- Ngươi có biết về Giới Sắc không?
Sắc Dục Thiên trầm giọng nói.
- Không biết. Giới Sắc? Là tính cách khác của thúc tổ sao? Mấy năm nay, ta chưa từng nghe nói qua!
Chu Lâm không hiểu nói.
- Ta biết đại khái từ Mộ Dung Lục Quang! Giới Sắc là một tính cách khác trong cơ thể ta, muốn phải đoạt xác ta à? Nằm mơ đi! Mấy năm nay, hắn vẫn luôn ngồi khổ thiện ở Trấn Ma Tự hẻo lánh, cho nên không có người nào biết! Hừ, ta đã nói mà, vì sao bình thường ta lại xuất hiện ở nơi chẳng rõ. Hóa ra là do tên Giới Sắc này? Được, được, được lắm, lão Bất Giới hòa thượng này, ngươi chơi phật pháp rất giỏi. Thật ra ta muốn xem thử ai đấu thắng ai!
Sắc Dục Thiên lạnh lùng nói.
- Thúc tổ, Bất Giới hòa thượng là... ?
Chu Lâm tò mò nói.
- Bất Giới? Là sư tôn của ta trước đây, chủ trì đời trước của Độ Huyết Tự, tuy nhiên cũng không phải kẻ tốt lành gì, nhưng không phải ngụy quân tử giống chủ trì Độ Huyết Tự bây giờ! Hừ, ngươi không cần để trước tới Bất Giới, ngươi chỉ cần quan tâm tới Độ Huyết Tự thôi!
Sắc Dục Thiên trầm giọng nói.
- Vâng!
Chu Lâm cung kính nói.
- Còn nữa, thu thập Huyết Ma, điều tra tỉ mỉ về Giới Sắc – tính cách khác cho ta, xem mấy năm nay hắn từng có hành động gì!
Sắc Dục Thiên trầm giọng nói.
- Vâng! Đúng rồi, thúc tổ, nên làm gì với vương triều Đại Chu bây giờ? Ta đã bị lộ, cũng không thể trở thành quân vương Đại Chu nữa. Vương thất của Đại Chu đều bị Quốc sư giết sạch, bây giờ lại chắp tay nhường vương triều Đại Chu này cho người khác sao?
Chu Lâm hỏi.
- Vương triều nhân gian chỉ là ràng buộc mà thôi, ngươi cần tu thuật trường sinh bất tử, còn cần vương quyền làm gì?
Sắc Dục Thiên trầm giọng nói.
- Ta chỉ không cam lòng, vương triều Đại Chu mất thì thôi, ta sợ rơi vào trong tay Vương Khả! Sáng sớm hôm nay, ta nghe Huyết Ma vừa trở về nói mới biết, lúc này Vương Khả đang sai đại biểu tỷ của hắn chuẩn bị tranh vương triều Đại Chu! Vương triều Đại Chu này cho ai cũng được, nhưng ta không muốn cho Vương Khả!
Chu Lâm lo lắng nói.
Cho Vương Khả?
Sắc Dục Thiên đanh mặt. Má nó, bây giờ thậm chí chỉ là một tờ giấy đi vệ sinh ta cũng không muốn cho Vương Khả! Đồ ta không cần cũng không muốn cho Vương Khả.
- Ngươi nói không sai. Tên Vương Khả khốn kiếp nà, còn muốn tranh vương triều Đại Chu à? Nằm mơ đi thôi!
Sắc Dục Thiên quát.
Trong Trần Mạc, một chỗ cồn cát vắng người, cát bụi cuốn lên tận trời, tầm nhìn mơ hồ!
Nhưng ở trong nơi bão cát này lại phát ra từng tiếng sét nổ vang.
- Ầm! Ầm! Ầm!...
Sau những tiếng sấm sét liên tục vang lên, tất cả trở về yên tĩnh.
Qua rất lâu, bão cát mới dừng lại, để lộ ra một quái vật khổng lồ bị cồn cát chôn vùi.
Rắn? Không, là một tấm da rắn rất lớn! Da rắn dài mười trượng, vô cùng kinh người.
Trong da rắn có một con rắn nhỏ dài một trượng chậm rãi trườn ra.
Con rắn nhỏ là ai? Chính là Xà Vương! Chỉ là lúc này hắn đã nhỏ hơn nhiều.
Con rắn nhỏ trườn ra, nhìn về phía tấm da rắn cực lớn bên cạnh với vẻ hưng phấn.