Chuột Vương tức giận nói.
- Chúng ta thăm dò được, Vương Khả còn chuyên môn lập một Trảm Yêu Bảng! Mỗi ngày không ngừng cập nhật số lượng đẳng cấp của yêu mà các tiên môn lớn đã chém!
Con chuột này nói.
- Cái… cái gì? Trảm Yêu Bảng à?
Chuột Vương sửng sốt.
- Đúng, bắt đầu từ một tháng rưỡi trước, chỉ cần các đệ tử tiên môn lớn giết chết một yêu thú đều sẽ được ghi chép lại, treo ở trên Trảm Yêu Bảng ở Chu Kinh. Đồng thời, mỗi ngày Vương Khả thu xếp người nhanh chóng phát bảng danh sách với hình thức truyền đơn tới trong tay đệ tử tiên môn ở các thành trì lớn!
Con chuột này nói.
- Vương Khả đang đổ dầu vào lửa à?
Chuột Vương trừng mắt kinh ngạc nói.
- Đúng. Bởi vì lần này các tiên môn lớn dùng hình thức nhận thầu, cứ một tiên môn chịu trách nhiệm hai thành trì. Tuy mọi người không thể so sánh với bốn tiên môn đứng đầu nhưng giữa các tiên môn bình thường vẫn tranh vị trí sát đầu. Trảm Yêu Bảng này đúng lúc giống như trở thành bảng xếp hạng cho các tiên môn bọn họ. Ai cũng tranh đoạt danh hiệu đứng đầu, đứng thứ hai, đứng thứ ba!
Con chuột này nói.
- Tranh đoạt danh hiệu đứng đầu trên Trảm Yêu Bảng à?
Chuột Vương kinh ngạc nói.
- Đúng, ta mới vừa nói, yêu thú chúng ta bị đệ tử tiên môn giết chết cũng không phải xông vào chỗ quân đội Vương gia mà còn cách rất xa. Têu thú của chúng ta vằ lộ mặt, còn chưa kịp phát ra sát cơ, đã bị đám đệ tử tiên môn nóng lòng không chờ được xông tới bao vây!
Con chuột này nói.
- Sao, sao có thể như vậy được?
Chuột Vương mờ mịt nói.
- Đương nhiên, các tiên môn lớn tuyệt đối không để tâm tới Trảm Yêu Bảng này, nhưng mỗi tiên môn đều có mấy trưởng lão đặc biệt quan tâm tới thứ hạng. Bọn họ quan tâm liền muốn chứng minh bản thân. Cho dù chỉ là danh tiếng hão không có quyền uy gì, bọn họ cũng muốn tranh đoạt thứ hạng đầu. Ta cũng vừa nói, những đệ tử tiên môn một mặt cho đệ tử cấp thấp rèn luyện kinh nghiệm, mặt khác cũng là vì thứ hạng này. Mấy nghìn đệ tử tiên môn? Hình như bọn họ vì thứ hạng còn không ngừng mơi sư huynh đệ từ trong tiên môn của mình qua, sợ mình chém yêu không đủ nhiều! Sợ tiên môn của mình không lên được bảng!
Con chuột này nói.
- Bọn họ có bệnh à? Ta chỉ muốn đối phó với Vương Khả, bọn họ nhiệt tình như vậy làm gì chứ?
Chuột Vương buồn bực nói.
- Ta nghe nói bọn họ vì cướp giật giết yêu, có hai đệ tử tiên môn ở thành trì gần nhau đã suýt nữa phát sinh xung đột, chỉ để cướp giật số lượng yêu đã giết!
Con chuột này nói.
Chuột Vương:
-...
- Yêu thú của chúng ta chỉ cần vừa xuất hiện, đã bị đám đệ tử tiên môn này cướp sạch! Tất cả đều có đi không về, gần một nửa yêu thú còn lại đều run lẩy bẩy, không dám ra chiến nữa!
Con chuột này bẩm báo.
Chuột Vương:
-...
- Yêu thú còn lại đóng quân ở Bách Yêu Cốc, bọn họ không chịu xuất chiến, làm sao bây giờ?
Con chuột này lo lắng nói.
- Đệ tử tiên môn đều điên rồi? Bọn họ đều điên rồi sao?
Chuột Vương buồn bực nói.
Vào lúc này, lại có một con chuột lập tức xông vào đại điện.
- Chuột Vương không xong rồi, Bách Yêu Cốc bị đệ tử tiên môn bao vây tiêu diệt!
Con chuột mới tới lo lắng nói.
- Cái gì? Bách Yêu Cốc bị bao vây tiêu diệt? Trong Bách Yêu Cốc có năm trăm yêu thú đấy! Ai to gan như vậy?
Chuột Vương trợn mắt nói.
- Không biết, nhưng thuộc hạ nhìn thấy những lá cờ kia, hình như có ba mươi, bốn mươi tiên môn dẫn theo mấy nghìn đệ tử tiên môn cùng xông qua!
Con chuột mới tới nói.
Chuột Vương:
-...
-----------
Quảng trường Đầu Phật ở Chu Kinh.
Trên quảng trường Đầu Phật treo một bảng danh sách rất lớn, phía trên viết công lao và thành tích chém yêu của bốn mươi hai tiên môn trong khoảng thời gian này.
Trương Chính Đạo nhìn bảng danh sách này, nói với sắc mặt cổ quái:
- Vương Khả, có phải Trảm Yêu Bảng này ngươi quá khoa trương không?
- Khoa trương gì? Các tiên môn lớn vì dân chúng chém yêu, đây là chuyện tốt, ta tất nhiên phải giúp bọn họ ca ngợi một chút, lập một bảng danh sách cho người trong thiên hạ đều biết!
Vương Khả đứng bên cạnh giải thích.
- Nhưng… quán quân, á quân, quý quân này là có ý gì?
Vẻ mặt Trương Chính Đạo cổ quái nói.
- Các tiên môn lớn thành lập đoàn đội, ta chỉ cho bọn họ thêm điểm hứng thứ mà thôi!
Vương Khả giải thích.
- Thối lắm, ngươi rõ ràng là kích thích bọn họ, để bọn họ làm tay chân cho ngươi, giúp ngươi trừ yêu, giúp con cháu Vương gia của ngươi tranh bá thiên hạ. Hiện nay, ở vương triều Đại Chu, quân Vương gia ngươi đã thành tồn tại siêu quần xuất chúng, người khác còn tranh bá cái rắm à? Mấy nghìn đệ tử tiên môn tới cổ vũ cho ngươi, các quân phiệt khác bị dọa sắp chết rồi, ai còn dám gây rắc rối cho quân Vương gia ngươi nữa?
Trương Chính Đạo trợn mắt nói.
- Đừng nói linh tinh. Các đệ tử tiên môn lớn vì cứu giúp muôn dân trăm họ mới làm vậy! Ngươi nói vậy giống như giành lợi riêng cho Vương Khả ta vậy! Ngươi cũng biết, vì chiêu đãi những đệ tử tiên môn này, Vương gia ta đã bỏ phải vào bao nhiêu tiền tài không! Ngươi không biết gì thì đừng nói lung tung!
Vương Khả trừng mắt nhìn Trương Chính Đạo.
- Đây chẳng phải là ngươi cố ý sao? Lại không phải là giành lợi riêng cho Vương gia ngươi à? Tin tức của tất cả yêu thú đều do ngươi tiết lộ cho các tiên môn lớn, còn có Bách Yêu Cốc vừa thăm dò được, ngươi cũng sử dụng truyền đơn phát tới các thành trì lớn, để các tiên môn lớn cùng đi bao vây tiêu diệt?
Trương Chính Đạo trợn mắt nói.
- Ngươi biết cái gì? Các đệ tử tiên môn lớn đã ba ngày không có yêu thú để chém giết. Ba ngày, mọi người không khó chịu sao? Thứ hạng này vẫn không nên tranh à? Ta không làm gì, chỉ không nhìn nổi khi thấy mọi người chờ đợi khó chịu, chỉ cho mọi người một nơi để lương thảo của quân địch, để mọi người cùng nhau xông qua, liên quan gì đến ta chứ!
Vương Khả trợn mắt nói.
Trương Chính Đạo kinh ngạc nhìn về phía Vương Khả, chuyện không liên quan ngươi? Không phải mọi chuyện đều do ngươi đổ dầu vào lửa sao?
Liên Hoa Huyết Quật!
Sắc Dục Thiên nghe Chu Lâm báo cáo, vẻ mặt vô cùng khó coi!
- Tên Chuột Vương đồ phá của này, những yêu thú mà ta thả ra ngoài đã bị tiêu diệt hoàn toàn à?