Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 67 - Chương 67: Chân Khí Hỗn Loạn (2)

Chương 67: Chân khí hỗn loạn (2)

Phụ trách: Vô Tà Team

- Ngươi nghĩ thật hay. Ngươi tưởng tiền của ta là do gió lớn thổi tới à? Ngươi có biết phi kiếm kia bao nhiêu tiền không? Ta cho ngươi mượn một thời gian là để ngươi có thể nhanh chóng xuyên qua các Tiên trấn lớn, giúp ta liên hệ với đám thủ hạ của ta, nhanh chóng thu thập những tài liệu này! Dùng xong phải trả!

Vương Khả trợn mắt nói.

- Ngươi cũng quá keo kiệt đấy. Mỗi ngày ngươi đều tiêu mười vạn cân linh thạch, cho ta một ít thì đã sao?

Trương Chính Đạo không cam lòng nói.

- Ngươi cũng biết ta xài tiền như nước à? Tất cả linh thạch ta mò được trên người đám tà ma nửa tháng trước đều đã tiêu sạch, ngươi còn không biết xấu hổ mà đòi tiền của ta nữa?

Vương Khả lập tức khó chịu nói.

Vương Khả cũng không ngờ được Đại Nhật Bất Diệt Thần Công tốn nhiều tiền như vậy. Bao nhiêu thứ hắn kiếm được trước đó đều đã tiêu hết bảy tám phần rồi. Thật may hắn còn có số tiền này, bằng không sẽ không thể nào luyện được Đại Nhật Bất Diệt Thần Công.

- Cho nên ta mới thấy kỳ lạ. Ngươi bỏ tiền ra mua mấy thứ này làm gì? Vật độc đều là thứ chẳng sạch sẽ! Ngay cả vòng tay chứa vật của ta cũng không chứa nổi, còn nhiều như vậy? Nếu không phải Thập Vạn Đại Sơn sản xuất ra nhiều thứ này, ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, ngươi có tiêu gấp mấy lần cũng chẳng mua được đâu!

Trương Chính Đạo tò mò.

- Ngươi đừng nói nhảm nữa, mau lên. Ta sắp luyện thành thần công rồi. Cứ theo thứ tự rót vào hồ luyện công này của ta đi!

Vương Khả trợn mắt nói.

Trương Chính Đạo phiền muộn:

- Sao ngươi không bảo đám thủ hạ của ngươi làm chứ? Bọn họ đã giúp ngươi mua những vật độc này, cũng đâu phải chưa sờ qua!

- Đừng nói nhảm nữa, tu vi của bọn họ có thể so được với ngươi sao? Ngươi là Kim Đan Cảnh có cương khí hộ thể. Nhanh đi, trước sẽ cho ngươi thêm năm trăm cân linh thạch!

Vương Khả trợn mắt nói.

- Ha ha, như vậy còn tạm được!

Trương Chính Đạo lập tức hưng phấn.

Hắn dùng cương khí hộ thể, đi chuyển những thứ đó.

- Trước hết thả nước độc của Tam Sắc Nhãn Kính Vương Xà, một thùng? Đúng không? Sau đó thả nước độc của nhện độc Ngũ Sắc, một thùng! Sau đó... !

Trương Chính Đạo vừa nói vừa làm.

Từng thùng nước độc được đổ vào trong ao, nước đen trong ao càng sôi sục mạnh hơn.

Những tiếng xèo xèo vang lên, khí độc bốc lên cuồn cuộn. Cho dù một đám thuộc hạ của Vương Khả đã mặc trang phục phòng hộ vẫn liên tục né tránh.

Vương Khả nhanh chóng khoanh chân tu luyện, vận công trùng kích lần cuối cùng! Vương Khả tuyệt đối không quá đề phòng Trương Chính Đạo. Tuy người này không đáng tin cậy, nhưng lúc này chắc chắn sẽ không đánh lén mình. Nếu không, ai trả tiền cho hắn chứ?

Từng thùng nước độc, chướng khí, chất bẩn được đổ vào hồ lại chẳng khác nào lần lượt dùng điện giật Vương Khả vậy.

Trương Chính Đạo đứng bên cạnh với vẻ mặt kỳ lạ, nhìn da của Vương Khả không ngừng mủn ra rồi mọc lại, trông rất khủng hoảng.

- Rốt cuộc ngươi luyện môn tà công gì mà khủng khiếp vậy?

Trương Chính Đạo sợ hãi nói.

Có thuộc hạ của Vương Khả chuyển nốt một thùng nước độ cuối cùng vào trong đại điện cho Trương Chính Đạo, sau đó đều lui ra ngoài.

- Cách!

Cánh cửa đại điện đóng lại, chỉ có Trương Chính Đạo không ngừng đổ nước độc theo yêu cầu của Vương Khả.

Vương Khả dùng hết sức lực phát động Đại Nhật Bất Diệt Thần Công, đồng thời quan sát trong cơ thể.

Ở rất nhiều chất độc, chướng khí và chất bẩn vào cơ thể, khiến cơ thể bị tàn phá cực lớn, cũng vô cùng đau đớn, nhưng Vương Khả vẫn cắn răng chịu đựng.

Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm trong đan điền vẫn nằm im bất động, nhưng dưới nước độc ăn mòn, chân khí màu tím của Vương Khả lại nhanh chóng xuất hiện biến đổi khác thường.

Người bình thường không thể nào hiểu được cảm giác đau đớn này. Một vòng xoáy chân khí trong đan điền đang xoay tròn càng lúc càng nhanh.

- Ong ong oong!

Sau một ngày, toàn thân Vương Khả đều trở nên tối tăm. Hai ngày sau, cả người Vương Khả thỉnh thoảng hiện ra tia sáng màu vàng. Ba ngày sau, cả người Vương Khả phát ra ánh sáng màu vàng.

- A…!

Vương Khả hét to một tiếng.

- Ầm!

Chỉ thấy, trong cơ thể Vương Khả vang lên một tiếng động lớn, làm nước hồ chấn động nổi sóng. Sau đó, nước đen trong hồ dần trở nên trong vắt.

- Vương Khả, ngươi… ngươi hút hết độc tính, chướng khí và chất bẩn trong nước đen vào cơ thể à? Chuyện này… cho dù ta là Kim Đan Cảnh cũng chịu không nổi đâu. Chẳng phải ngươi sắp tiêu đời rồi sao? Ngươi chết cũng không sao, nhanh phải nhanh toán tiền cho ta đã!

Trương Chính Đạo lập tức lo lắng nói.

Tuy ngoài miệng nói nhớ mong tiền của Vương Khả, nhưng trong ánh mắt hắn vẫn lộ vẻ quan tâm.

Toàn thân Vương Khả phát ra ánh sáng màu vàng cực mạnh. Ánh sáng này dần dần biến mất, da màu vàng cũng trở lại trạng thái ban đầu.

- Ta còn chưa chết! Sẽ không nợ tiền của ngươi!

Trong giọng nói của Vương Khả đầy kích động.

Lúc này, không biết toàn thân được cải tạo thế nào, nhưng chân khí bên trong đan điền ít đi rất nhiều, chân khí màu tím lúc trước đã biến thành chân khí màu vàng, nhưng số lượng giống như chỉ còn lại một phần trăm.

- Đại Nhật Bất Diệt Thần Công, cửa ải thứ nhất, trọc khí sinh ra! Trọc chân khí?

Vương Khả kinh ngạc kiểm tra chân khí màu vàng trong cơ thể.

- Vương Khả, ngươi không chết à? Sao có thể như vậy được? Ngươi luyện thành tà công rồi? Bây giờ tu vi của ngươi thế nào?

Trương Chính Đạo lập tức nói với vẻ mong đợi.

Một hồ nước độc, chướng dịch và chất bẩn dịch đều hết, tà công của Vương Khả đã thành, chắc hẳn tu vi cũng tiến nhanh nhỉ?

- Ta phế bỏ công pháp trước đó để tu lại, bây giờ quay lại tầng thứ nhất của cảnh giới Tiên Thiên!

Vương Khả giải thích.

- Tầng thứ nhất của cảnh giới Tiên Thiên à? Ngươi có biết ngươi đã lãng phí bao nhiêu linh thạch không? Hơn một trăm vạn cân linh thạch đấy. Tu vi của ngươi chẳng những không tiến nhanh, trái lại còn giảm đi? Không phải như vậy chứ!

Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.

- Sự thật chính là như vậy!

Vương Khả lắc đầu.

Vương Khả bước từ trong hồ đi ra, thay quần áo khác.

- Không đúng, không đúng. Tốn hơn một trăm vạn cân linh thạch mua nguyên liệu tu luyện, chắc chắn công pháp của ngươi không bình thường, nhất định phải có chỗ hơn người, đúng không?

Bình Luận (0)
Comment