Chu Lâm không biết rốt cuộc Ma Tôn mạnh cỡ nào, nhưng Chu Lâm nhìn thấy Sắc Dục Thiên bị dọa quay đầu bỏ chạy, thì hắn cũng có thể thấy được Ma Tôn khủng bố, không dám dừng lại chút nào.
Ánh mắt Mộ Dung Lục Quang trở nên phức tạp, liếc nhìn Vương Khả cách đó không xa, Mộ Dung Lục Quang cũng không nghĩ đến, bây giờ Vương Khả đã trở thành đường chủ ở Ma Giáo? Ta đang nằm mơ sao?
Mộ Dung Lục Quang dậm chân đuổi theo Cung Vi. Khẳng định ở đây không cũng cần phải làm cái gì. Nhưng chỉ sợ Cung Vi truy sát Sắc Dục Thiên vẫn cần bản thân trợ giúp một chút sức lực!
Ma Tôn mạnh bao nhiêu? Một ánh mắt, dọa bốn Nguyên Anh cảnh chạy. Từ đó có thể thấy được ít nhiều!
Ô Hữu Đạo đứng ở một bên, buồn bực liếc nhìn Vương Khả, tại sao tên khốn kiếp này lại lừa gạt được Ma Tôn? Để Ma Tôn bảo vệ ngươi như vậy?
Ma Tôn quay đầu nhìn về phía ngoài thành.
Ngoài thành, Thử Vương, Xà Vương đang đại chiến, cũng thấy được biến hóa trên cổng thành.
- Oanh!
Xà Vương và Thử Vương lập tức tách ra.
Giờ phút này Thử Vương chiến đấu rất sốt ruột, vừa mới tách khỏi Xà Vương, đã lập tức nhìn về phía Ô Hữu Đạo:
- Ô Hữu Đạo, Vương Khả ở kia, ngươi nhanh bắt hắn lại!
Ô Hữu Đạo:
-...
Con mẹ ngươi mù à, không thấy Ma Tôn đang ở đây sao, còn bảo ta bắt Vương Khả?
- Bái kiến Ma Tôn!
Xà Vương lại giật mình bái lạy Ma Tôn.
Ma Tôn không để ý đến Xà Vương, mà trầm giọng nói:
- Ô Hữu Đạo, con chuột nhỏ này là thuộc hạ của ngươi? Cái kế hoạch thử triều đồ thành này cũng là của ngươi?
- Không, không phải! Thuộc hạ cũng vừa mới biết! Còn nữa, tên Thử Vương kia không phải thuộc hạ của ta!
Ô Hữu Đạo lập tức phủi sạch quan hệ.
Giờ khắc này, Thử Vương nhìn thấy Ma Tôn cũng đều giật mình. Giống như phát hiện sự tình không thích hợp.
- Con chuột nhỏ, Ô Hữu Đạo nói, ngươi không phải thuộc hạ của hắn!
Ma Tôn bình tĩnh nói.
- Hả? Ta!
Sắc mặt Thử Vương cứng đờ.
Mặc dù Thử Vương chưa từng nhìn thấy Ma Tôn, nhưng đã nghe qua đại danh của Ma Tôn. Ngay cả chỗ dựa của mình là Ô Hữu Đạo nhìn thấy Ma Tôn cũng phải xoay người quỳ bái, thì bản thân dám chống đối Ma Tôn sao?
- Ô đường chủ, Ô đường chủ, không phải ngươi nói, cho ta đi theo ngươi sao? Ô đường chủ, ngươi không thể mặc kệ ta như thế!
Thử Vương lập tức hoảng sợ kêu lên.
Ma Tôn muốn bắt ta khai đao? Không phải ta sẽ xong đời ư?
- Ta và ngươi không quen! Ta cũng không có nói muốn thu ngươi! Ngươi muốn đồ thành, Thái m Ma Giáo ta càng không cho phép!
Ô Hữu Đạo lập tức trầm giọng nói.
- Ta, ta, không, Ma Tôn, ta không muốn đồ thành, ta không phải muốn đồ thành!
Thử Vương lập tức hoảng sợ nói.
Ánh mắt Ma Tôn lạnh như băng nhìn về phía Thử Vương, bên trong ánh mắt có một cỗ sát khí.
Không nói gì, chỉ có sát khí đập vào mặt, Thử Vương đã hiểu. Bản thân sắp xong đời rồi.
- Ô Hữu Đạo, ngươi không coi nghĩa khí ra gì!
Thử Vương gầm rú một tiếng.
- Bành!
Thử Vương không chút do dự, chui xuống lòng đất chạy trốn. Không chút dông dài, nếu lúc này không trốn, vậy hoàn toàn xong con mẹ nó đời.
Vương Khả cách đó không xa, há to miệng, rốt cuộc vị Ma Tôn này là tồn tại gì ở Thập Vạn Đại Sơn.
Chỉ một ánh mắt, đã dọa cho Thử Vương chạy trối chết?
- Xà Vương, tiếp tục động thủ, Thử Vương đã chạy trốn, các ngươi liền tiêu diệt toàn bộ đám chuột này đi!
Vương Khả quát.
- Được!
Sắc mặt Xà Vương cứng đờ nói.
- Rống !
Xà Vương rít lên một tiếng, lập tức hiệu lệnh bầy rắn tiếp tục chém giết.
Thử Vương đã chạy, đám chuột còn lại thì tính là cái gì chứ, thử yêu có linh trí nhìn thấy đại vương chạy trốn, tự nhiên trốn theo, chỉ còn dư lại đám chuột thông thường, không có tổ chức, năm bè bảy mảng, lập tức bị bầy rắn cắn xé thảm liệt.
Dường như Ma Tôn không thèm để ý đối với Thử Vương, nhìn bốn phía một vòng, cuối cùng ánh mắt trở lại trên người Ô Hữu Đạo, Chu Hồng Y, Vương Khả.
- Ma Tôn? Không phải ngài lệnh cho ta truyền pháp chỉ của ngài sao? Tại sao ngài lại đích thân đến?
Chu Hồng Y khó hiểu nói.
Ngươi đã tự mình đến, còn muốn ta truyền pháp chỉ làm gì?
Ma Tôn không có giải thích, cũng khinh thường giải thích. Chỉ có Ma Tôn tự mình hiểu nguyên do bên trong.
- Ma Tôn, ngươi đặc biệt đến bảo vệ Vương Khả sao?
Sắc mặt Ô Hữu Đạo trở nên khó coi nói.
Mặt Vương Khả lộ vẻ kỳ lạ, Ma Tôn đặc biệt tới bảo vệ ta? Thật hay giả?
- Lần này bản tôn tới là muốn tuyên bố với các ngươi một chuyện!
Ma Tôn trầm giọng nói.
- Xin Ma Tôn chỉ dạy!
Mọi người lập tức cung kính thi lễ.
- Từ giờ trở đi, bản tôn phát 'lệnh triệu tập Ma Giáo'! Triệu tập toàn bộ đệ tử Ma Giáo tập hợp, ba tháng sau, tứ đại đường chủ các ngươi, dẫn đầu toàn bộ đệ tử Ma Giáo, theo bản tôn, san bằng Thiên Lang Tông!
Ma Tôn lạnh lùng nói.
San bằng Thiên Lang Tông? Sắc mặt mọi người biến đổi.
- Ma Tôn, ngài, ngài muốn dẫn Thái m Ma Giáo quyết chiến cùng Thiên Lang Tông?
Vương Khả sợ hãi kêu lên.
Dùng sức toàn giáo, đi diệt Thiên Lang Tông? Mẹ nó, ta là phó điện chủ Thiên Lang Tông đấy, chuyện này, chuyện này để cho ta kẹp ở giữa, ta phải làm sao bây giờ? Theo đệ tử Ma Giáo diệt Thiên Lang Tông? Hay là theo Thiên Lang Tông chống đỡ Ma Giáo?
Đây là muốn mạng ta sao? Nhiệm vụ nằm vùng của ta phải chấm dứt ư?
- Tuân chỉ!
Ô Hữu Đạo, Chu Hồng Y nghe tiếng quát to!
Chu Kinh, Phật Đầu Tự!
Ma Tôn, Chu Hồng Y, Ô Hữu Đạo, đều đã đi! Rắn chuột chi chiến ngoài thành đã tới hồi kết thúc, quét dọn chiến trường.
Vương Khả ngồi uống trà trong một cái lương đình, Phật Đầu Tự, lông mày nhíu lại thành chữ xuyên.
- Ma Giáo hạ lệnh triệu tập? Chính ma đại chiến? Thái m Ma Giáo ác chiến Thiên Lang Tông? Con mẹ nó, để ta kẹp ở giữa ta phải làm sao bây giờ?
Vương Khả buồn bực nói.
- Còn có thể làm thế nào nữa? Vương Khả, ngày lành của ngươi đến rồi! Trước kia dựa vào nói dối, có thể lăn lộn phong sinh thủy khởi, hiện tại ngươi làm sao nói dối? Thời điểm đại chiến nổ ra, ngươi hoặc giúp chính đạo chặt Ma Giáo, hoặc giúp Ma Giáo chặt chính đạo, nếu không ngươi kẹp ở giữa, sẽ bị chính ma lưỡng đạo cùng nhau chém chết!