Ta súc miệng ròng rã ba ngày ba đêm miệng, cũng không có rửa sạch mùi hôi thối kia!
Tử Bất Phàm trợn mắt phẫn nộ nói.
- Tử đường chủ, làm người phải giảng lương tâm! Mặc dù thối một chút, nhưng ít nhất khiến ngươi không bị lão tiểu tử Điền Chân kia vũ nhục, ta công lớn hơn tội!
Vương Khả lập tức đáp lại.
- Hừ, công là công, tội là tội! Vì công lao của ngươi, ta sẽ xin Ma Tôn cho ngươi được toàn thây! Nhưng vì tội của ngươi, ta sẽ khiến ngươi đẹp mặt! Ngươi phản bội Ma Tôn, phản bội Ma Giáo, đáng chết!
Tử Bất Phàm lạnh lùng nói.
- Tử đường chủ, ngươi hiểu lầm ta rồi! Ta không có phản bội!
Vương Khả lập tức nói.
- Ha ha, đến lúc này rồi mà ngươi vẫn còn mặt mũi cãi sao?
Tử Bất Phàm trợn mắt khinh thường nói.
- Là thật, Chu Hồng Y có thể chứng minh cho ta!
Vương Khả lập tức nói.
- Chu Hồng Y?
Tử Bất Phàm nhắm hai mắt lại.
- Đúng vậy, không những thế, vì tình cảm của ngươi và Chu Hồng Y, ta đã rất lao tâm khổ tứ! Ngươi không biết, vì tác hợp cho hai người các ngươi, ta ngay cả chính ma chi chiến cũng không tham gia, ta đã khuyên Chu Hồng Y rất lâu, để hắn đến tìm ngươi!
Vương Khả lập tức nói.
- Chu Hồng Y tới tìm ta làm gì?
Tử Bất Phàm trợn mắt nói.
- Còn không phải do lão tiểu tử Điền Chân kia sao, tâm địa gian trá của hắn đối với ngươi không chết, còn xúi giục ca ca ngươi tới bắt ngươi, nghe nói, Điền Chân đã chuẩn bị xong xuân dược, chỉ chờ ca ca ngươi xuất hiện, sau đó lừa ngươi bắt ngươi mang đi, Điền Chân sẽ tiếp tục cho ngươi ăn xuân dược, để đạt được mục đích xấu xa của hắn!
Vương Khả không ngừng giội nước bẩn cho Điền Chân.
- Ngươi nói cái gì? Hắn và Tử Trọng Sơn muốn đến gạt ta? Bắt ta đi? Sau đó tiếp tục hạ xuân dược đối với ta?
Tử Bất Phàm nhíu mày trầm giọng nói.
- Đương nhiên, ta và Chu Hồng Y đều biết, Chu Hồng Y được ta một khuyên, muốn đến cứu ngươi trước!
Vương Khả lập tức nói.
- Ngươi nói, Chu Hồng Y tới cứu ta?
Tử Bất Phàm lập tức vui mừng trong lòng.
- Đương nhiên, ta khuyên mà! Chu Hồng Y nghe nói ngươi gặp nguy hiểm, không nói hai lời liền đến! Ta bị oan uổng, Chu Hồng Y có thể chứng minh! Ngươi cũng là người không có lương tâm, ta không cần mạng tác hợp cho ngươi và Chu Hồng Y, ngươi còn hiểu lầm ta, muốn ta chết?
Vương Khả trợn mắt nói.
Tử Bất Phàm lập tức thu hồi sát khí, trên mặt lộ ra vẻ do dự nhìn về phía Vương Khả, chẳng lẽ ta thực sự hiểu lầm hắn?
- Chu Hồng Y ở đâu?
Tử Bất Phàm hiếu kỳ nói.
- Trên đường đi tới, gặp mai phục của Điền Chân! Bây giờ đang ác đấu với Điền Chân!
Vương Khả lập tức nói.
- Cái gì? Điền Chân mai phục Chu Hồng Y?
Tử Bất Phàm lập tức lửa giận ngút trời.
- Đáng thương Chu Hồng Y một lòng say mê, không để ý tới an nguy, cũng không biết có trúng gian kế của Điền Chân và Tử Trọng Sơn hay không, haiz! Hi vọng hắn không sao!
Vương Khả thở dài nói.
Tử Bất Phàm lại lửa giận trùng thiên. Cái gì mà hi vọng hắn không có việc gì?
- Người ở đâu? Bọn họ ở đâu? Ngươi dẫn ta đi!
Tử Bất Phàm gào thét lập tức mang theo Vương Khả.
Vương Khả:
-...
Tại sao các ngươi lại giống nhau như vậy, cứ nhất định phải mang ta đi làm gì? Bản thân tự đi không được sao?
Cho dù buồn bực thì Vương Khả cũng không có cách nào, chỉ có thể theo Tử Bất Phàm trở về!
- Tử đường chủ, thuộc hạ của ngươi đâu? Tại sao chỉ có một mình ngươi?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Ta để bọn hắn phân tán ra bốn phía, hấp dẫn lực chú ý của đám người Mộ Dung Lục Quang, để một mình ta tiến về Thiên Lang Điện, nhưng trong cái sương mù này có mê trận, hại ta đi quanh quẩn nửa ngày, cũng may nhìn thấy ngươi đi quanh vòng ở đó, bằng không ta đã sớm rời đi!
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
Vương Khả:
-...
Rốt cuộc hôm nay ta xui xẻo đến mức nào vậy?
- Vương Khả, Ma Tôn muốn bắt ngươi, ta tạm thời tin tưởng ngươi, nhưng nếu ngươi dám gạt ta, thì đừng trách ta không cho ngươi thể diện!
Tử Bất Phàm lạnh lùng nói.
Tử Bất Phàm cũng không phải người ngu, Vương Khả ngươi nói cái gì, thì ta tin cái đó sao? Hừ, mang ngươi đi theo, nếu ngươi dám gạt ta, ta sẽ giết chết ngươi!
Giờ phút này Vương Khả cũng hoàn toàn im lặng, ta dẫn đường? Sương mù dày đặc như thế này, đi vào đã không tìm được phương hướng rồi, ta làm sao dẫn đường? Mò mẫm vậy, dù sao lát nữa cũng nói lạc đường!
Vương Khả dẫn theo Tử Bất Phàm đi tới.
Đi không bao lâu.
- Ầm ầm!
- Hồng Y Tỏa!
- Lôi bạo!
Tiếng hét lớn từ đằng xa truyền đến.
Vương Khả trừng to mắt nhìn về phía cách đó không xa.
- Chẳng lẽ hôm nay gặp yêu quái sao? Tại sao, tại sao ta mò mẫm đi thì lại đi đúng đường? Mà nghiêm túc đi, thì lại không tìm được phương hướng chứ?
Vương Khả mờ mịt nói.
Bởi vì Vương Khả đã tìm được Chu Hồng Y.
Giờ phút này, Điền Chân thổ huyết đứng ở cách đó không xa, còn Chu Hồng Y thì đang đại chiến với Tử Trọng Sơn. Chiến đấu vô cùng kịch liệt, Điền Chân còn thỉnh thoảng đánh lén Chu Hồng Y.
- Điền Chân khốn kiếp, các ngươi dám tổn thương Chu Hồng Y, xem Thiểm Điện Thần Tiên của ta đây!
Tử Bất Phàm quát.
- Ầm ầm!
Thiểm Điện Thần Tiên của Tử Bất Phàm lập tức bộc phát ra lôi điện ngập trời, đánh cho song phương tách ra.
- Tử Bất Phàm?
Tất cả mọi người sợ hãi kêu lên.
- Vương Khả, tại sao Tử Bất Phàm lại ở nơi này?
Chu Hồng Y cũng kinh ngạc nói.
Vừa rồi hắn còn cho rằng Vương Khả chạy trốn, tại sao bây giờ lại mang theo Tử Bất Phàm đến vậy?
- Hả, Tử đường chủ không yên tâm về ngươi! Nghe nói ngươi gặp nguy hiểm, liều lĩnh muốn đến trợ giúp ngươi! Chu đường chủ, nữ nhân tốt như Tử đường chủ, rất khó tìm! Ngươi phải trân trọng đấy!
Vương Khả khuyên nhủ.
Tử Bất Phàm ở cách đó không xa cho Vương Khả một ánh mắt hài lòng.
Còn Chu Hồng Y lại không hiểu ra sao.
- Bất Phàm? Trở về cùng ta đi!
Bỗng nhiên Tử Trọng Sơn trầm giọng nói.
- Tử Trọng Sơn, vậy mà ngươi lại đi cùng Điền Chân đối phó ta? Chu Hồng Y chỉ vì tới cứu ta, nhưng ngươi lại đánh lén hắn? Ngươi biết Điền Chân đã làm gì với ta không?