Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 706 - Chương 706: Vương Khả Tặng Lễ

Chương 706: Vương Khả Tặng Lễ

Quái vật khô lâu không để ý tới đám người cãi lộn, đôi mắt đỏ bừng, vẫn không ngừng nhìn về phía ba người như cũ.

- Tiền bối, vì sao ngài nhìn chúng ta như vậy, nhìn như vậy khiến toàn thân chúng ta run rẩy đấy!

Sắc mặt Vương Khả trở nên khó coi nói.

- Phong ấn linh sơn nới lỏng, ta đã có cơ hội thoát khốn, đáng tiếc, các ngươi không có mang 'Thái m Quyền Trượng' đến cho ta, bằng không, cũng sẽ không cần ăn các ngươi!

Quái vật khô lâu nói.

- Ăn chúng ta?

Đột nhiên Sắc Dục Thiên biến sắc.

- Tiền bối, ta là anh em tốt của Thánh Tử mà, ngươi muốn ăn ta, trở về Thánh Tử hỏi tới ta thì làm sao?

Vương Khả biến sắc.

Cái tên quái vật khô lâu nhà ngươi bị bệnh tâm thần à, ta tìm người hầu ngươi chơi mạt chược, còn giúp ngươi mang một cái phân thân đi ra ngoài, ngươi lại muốn ăn ta?

- Chỉ cần ta có thể rời núi, cái gì cũng không quan trọng!

Quái vật khô lâu trầm giọng nói.

Sắc mặt ba người hoàn toàn thay đổi.

Vẫn là Ô Nha có giác ngộ nhất.

- Giáo chủ, chỉ cần có thể giúp giáo chủ, thuộc hạ không chối từ, phân thân Ô Nha này, ngưng tụ vô số lực lượng và tinh hoa của ta, thỉnh giáo chủ nhận lấy!

Ô Nha lập tức vỗ cánh bay về phía quái vật khô lâu.

Vương Khả:

-...

Sắc Dục Thiên:

-...

Ô Hữu Đạo, ngươi thật không biết xấu hổ! Mẹ nó, ngươi chỉ hao tổn một cái phân thân, còn chúng ta là bản thể đấy! Nói dõng dạc như vậy, là muốn ép chúng ta vào tuyệt lộ sao!

- A ô!

Quái vật khô lâu một ngụm nuốt Ô Nha xuống.

- Giáo chủ vạn tuế! Thuộc hạ vì giáo chủ, muôn lần chết không chối từ!

Trước khí Ô Nha bị nhai nát, hô lên một câu khẩu hiệu cuối cùng.

Vương Khả, Sắc Dục Thiên sầm mặt nhìn về phía Ô Nha bị nhai, trong lòng hai người có một vạn câu chửi mẹ, mẹ nó, lúc này rồi mà ngươi vẫn còn mặt mũi vuốt mông ngựa?

- Oanh!

Quả nhiên, trong nháy mắt Ô Nha bị nhai nát, lực lượng cuồn cuộn tràn vào thể nội quái vật khô lâu, để quanh thân quái vật khô lâu lập tức toát ra từng đợt hồng quang. Cung cấp cho quái vật khô lâu một phần năng lượng.

- Tiếp theo, đến các ngươi?

Quái vật khô lâu nhìn về phía hai người.

- Cho ngươi ăn? Nằm mơ! Đại Uy Thiên Long!

Sắc Dục Thiên rống to một tiếng.

Trong nháy mắt, một đầu huyết long lập tức từ sau lưng hắn toát ra, bay thẳng đến chỗ quái vật khô lâu, Sắc Dục Thiên cũng lập tức đánh tới, giống như muốn đánh lén quái vật khô lâu, khiến hắn chết!

- Hừ!

Quái vật khô lâu hừ lạnh một tiếng.

- Oanh!

Đột nhiên trong địa huyệt, mọc ra vô số cốt thứ, lít nha lít nhít, lập tức vây khốn huyết long và Sắc Dục Thiên vào trong đó, hơn nữa rất nhiều cốt thứ cắm vào thân thể bọn hắn.

- Ngao!

Huyết long phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương.

- A !

Sắc Dục Thiên cũng hét thảm một tiếng, lập tức bị đóng đinh ở bên trong cốt thứ.

- Tiểu gia hỏa, không biết tự lượng sức mình! Thế nhưng, con huyết long luyện chế từ đại địa long mạch này không tồi!

Quái vật khô lâu cười lạnh nói.

Thời điểm nói chuyện, há miệng hút vào.

- Ngao!

Chỉ thấy, đột nhiên con huyết long kia bị hút vào trong miệng quái vật khô lâu. Trong nháy mắt huyết long to lớn bị nuốt ăn không còn một mảnh.

- Không, trả huyết long cho ta!

Sắc Dục Thiên sợ hãi gào thét.

Thế nhưng, ở trước mặt quái vật khô lâu, Sắc Dục Thiên cũng không lật nổi sóng gió, giờ phút này sinh tử nằm trong miệng quái vật khô lâu.

- Ông!

Huyết long nhập thể, bên ngoài cơ thể quái vật khô lâu lại toát ra từng đợt hồng quang.

- Không tệ, hiện tại nên ăn các ngươi rồi!

Quái vật khô lâu lạnh lùng nói.

Thời khắc này quái vật khô lâu căn bản trở mặt vô tình, cho dù là Vương Khả, quái vật khô lâu cũng không quan tâm. Anh em tốt của Thánh Tử? Buồn cười! Lần trước thả ngươi ra ngoài, căn bản không phải bởi vì nguyên nhân anh em tốt với Thánh Tử, mà là vì lừa ngươi giúp ta mang một cái phân thân ra ngoài mà thôi.

- Hừ, coi như ngươi ăn chúng ta, cũng chưa chắc có thể ra ngoài!

Sắc Dục Thiên bi phẫn gào lên.

- Đúng vậy, Thái m Quyền Trượng của ta không ở bên người, coi như ăn các ngươi, cũng chưa chắc có thể ra ngoài, thế nhưng, ăn các ngươi, tỷ lệ ta đi ra sẽ lớn hơn một chút! Ngươi nói, ta ăn hay là không ăn đây?

Quái vật khô lâu giễu cợt nói.

- A, ha ha ha ha, không ta ra Sắc Dục Thiên ta, lại có ngày ngỏm tại đây, ta không cam tâm, ta không cam tâm! Vương Khả, đều tại ngươi!

Sắc Dục Thiên bi phẫn gào lên.

Sắc mặt Vương Khả cứng đờ:

- Các ngươi không truy sát ta, thì có thể như vậy sao?

- Hừ, Vương Khả? Dù sao cũng chết, có ngươi chôn cùng cũng không tệ! Hừ, không phải là chết thôi sao? Đến đây! Hôm nay ta chết, ngươi cũng chạy không thoát!

Sắc Dục Thiên bi phẫn gào lên.

Sắc mặt Vương Khả cứng đờ, ta chạy trốn được! Ta có Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm, ta lo lắng ta bị bại lộ! Làm sao bây giờ?

- Tiền bối, ngài chờ một chút, ta có cái lễ vật này muốn đưa cho ngài! Xem ở phân thượng lễ vật này, có thể mở cho ta một mặt lưới hay không?

Vương Khả lập tức lo lắng nói.

Vừa nói, Vương Khả vừa lấy ra một cái hộp ngọc, chính là hộp ngọc lúc trước Long Ngọc nhờ mình giao cho quái vật khô lâu, Vương Khả vẫn một mực không xem trộm.

- Cho ta lễ vật?

Quái vật khô lâu sững sờ.

Sắc Dục Thiên cũng trừng mắt nhìn về phía Vương Khả:

- Ngươi bị bệnh tâm thần à, ngươi cho rằng, ngươi cầm một cái lễ vật tới, hắn sẽ không ăn ngươi sao? Ngươi cho rằng lúc này, hắn sẽ để ý một món lễ vật sao?

- Tiền bối, ta giúp ngài mở ra!

Lúc này Vương Khả mới mở hộp ngọc ra lần đầu.

- Vương Khả, lúc này ngươi hối lộ quái vật, ngươi chính là có bệnh! Ngươi cho rằng quái vật này có bệnh tâm thần giống như ngươi sao?

Sắc Dục Thiên khinh thường mắng.

Trong nháy mắt hộp ngọc mở ra, đột nhiên hồng quang trên hốc mắt quái vật khô phóng đại. Đoạt lấy hộp ngọc.

- A, ha ha ha ha ha, ha ha ha ha, Vương Khả, lễ vật này ta rất hài lòng, tốt, ta không ăn ngươi! Ha ha ha ha ha!

Đột nhiên quái vật khô lâu cười to.

Sắc Dục Thiên:

-...

Các ngươi đều bị điên rồi sao? Đưa một cái lễ, liền không cần chết? Mẹ nó, thật hay giả đấy?

Bình Luận (0)
Comment