Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 71 - Chương 71: Cự Tuyệt Kiểm Tra Thân Thể (2)

Chương 71: Cự Tuyệt Kiểm Tra Thân Thể (2)

Phụ trách: Vô Tà Team

- Ngươi...

Mộ Dung Lục Quang sầm mặt lại.

- Đông Lang Điện Chủ, nơi này là Ngộ Kiếm Phong! Xin ước thúc đệ tử của ngài! Để tránh tổn thương hòa khí trong Thiên Lang Tông!

Vương Khả nhìn Nhiếp Diệt Tuyệt nói.

Sắc mặt của Mộ Dung Lục Quang cực kỳ khó coi, bản thân trước kia không phải như vậy, nhưng chẳng biết tại sao, nhìn thấy Vương Khả thì luôn nhịn không được tức giận, có lẽ bởi vì Vương Khả đoạt nữ nhân của mình, hủy đám cưới của mình, oán hận này để Mộ Dung Lục Quang không kiềm nén được.

Nhiếp Diệt Tuyệt ngoài ý muốn liếc nhìn Vương Khả, nhưng không có theo Vương Khả, mà bình tĩnh nói:

- Ta cảm thấy Mộ Dung Lục Quang nói có đạo lý nhất định!

- Cái gì?

Vương Khả trừng mắt nhìn Nhiếp Diệt Tuyệt.

Loại lời này ngươi cũng nói được? Ngươi cũng quá bao che khuyết điểm rồi?

- Sư tôn cũng nói, Vương Khả, ngươi không biện giải được?

Mộ Dung Lục Quang lạnh lùng nói.

- Ngươi nói chỗ ta có rất nhiều độc chướng, nếu không ngươi lục soát đi, ngươi lục ra được, ta liền thừa nhận!

Vương Khả giang tay ra.

Lục soát? Đương nhiên là không lục ra được, toàn bộ bị luyện thành trọc chân khí, nào có chứng cứ gì, Vương Khả để hắn lục soát, mục đích chính là kéo dài thời gian.

Rất rõ ràng, ngươi có sư tôn bao che khuyết điểm ở đây, lại đấu khẩu với ngươi, đó chính là ngu ngốc! Lại kéo một lát, Trương Chính Đạo mời sư tôn của ta tới, đến lúc đó ta cũng có phụ huynh che chỡ, không cần sợ các ngươi.

Trong mắt Mộ Dung Lục Quang sáng lên, dậm chân muốn đi vào Ngộ Kiếm Điện.

- Không cần lục soát, ta dùng thần thức điều tra qua, nơi này không có độc vật!

Nhiếp Diệt Tuyệt bình tĩnh nói.

- Cái gì?

Mộ Dung Lục Quang biến sắc.

- Sư tôn, hắn khẳng định giấu vào túi trữ vật! Hoặc vòng tay trữ vật!

Mộ Dung Lục Quang mở miệng nói.

Vòng tay trữ vật, túi đựng đồ không gian có hạn, theo đạo lý không có khả năng chứa nhiều xe độc vật như vậy, nhưng giờ phút này Mộ Dung Lục Quang nhất định phải chụp mũ Vương Khả, cho nên không tiếc bất cứ giá nào, muốn kiểm tra túi trữ vật, vòng tay trữ vật của Vương Khả, dù chỉ lưu lại chút xíu độc vật, mình cũng có thể mượn đề tài để nói chuyện.

Chỉ có định vững tội danh cho Vương Khả, mới có thể đánh gục đối phương, đồng thời mới có thể để cho U Nguyệt công chúa hồi tâm chuyển ý.

Vương Khả biến sắc nói:

- Đông Lang Điện Chủ, các ngươi có phải hơi quá đáng hay không? Ta là đệ tử của tông chủ, nếu không chờ tông chủ đến, lại mời tông chủ định đoạt, như thế nào?

- Không cần, vòng tay trữ vật cũng nói không được vấn đề, tà công, phần lớn gia trì ở trên ma khí, không cần kiểm tra những vật khác, thử xem chân khí của công pháp là được!

Nhiếp Diệt Tuyệt trầm giọng nói.

- Đông Lang Điện Chủ, chờ sư tôn của ta đến lại xử lý được không?

Vương Khả thỉnh cầu.

- Không cần! Tông chủ đến, ta cũng có thái độ như vậy, trong mắt Nhiếp Diệt Tuyệt ta, không dung được bất kỳ tà ma nào! Nếu như ngươi là tà ma ẩn núp, thì cho dù ngươi là đệ tử của tông chủ, ta cũng sẽ tự tay giết ngươi, nếu ngươi không phải, ta sẽ để Mộ Dung Lục Quang bồi tội!

Nhiếp Diệt Tuyệt cực kỳ kiên quyết nói.

- Chờ chút!

Vương Khả kêu lên.

- Ha ha ha, chờ? Sư tôn hạ lệnh, ai dám ngăn trở? Vương Khả, nếu ngươi không có vấn đề, ngươi cho ta kiểm tra một chút không được sao?

Mộ Dung Lục Quang lại đắc ý đi tới.

- Lục Quang, trước khi xác định Vương Khả là tà ma, không được hạ nặng tay!

Nhiếp Diệt Tuyệt trầm giọng nói.

- Sư tôn yên tâm!

Mộ Dung Lục Quang dậm chân đi về phía Vương Khả.

- Mộ Dung Lục Quang, ngươi đừng tới!

Sắc mặt của Vương Khả khó coi nói.

Vương Khả làm sao có thể nghĩ đến, hai sư đồ kia kẻ xướng người hoạ, muốn kiểm tra thân thể của mình?

Nói đùa gì vậy? Cho tới bây giờ chỉ có ta kiểm tra thân thể người khác, nào có người khác kiểm tra ta? Ngươi tới kiểm tra, vạn nhất bị Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm phán định là người xâm nhập, tự động hộ chủ chém ngươi thì làm sao bây giờ?

Kia chính là thần kiếm! Ngươi chết không sao, nhưng nếu Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm bại lộ, vậy thì hỏng bét!

- Vương Khả, ta tin tưởng ngươi, ngươi để bọn hắn kiểm tra một chút!

U Nguyệt công chúa lại đứng ở bên Mộ Dung Lục Quang.

- Công chúa, ta là nam nhân, nào có đạo lý cho nam nhân khác kiểm tra thân thể mình?

Vương Khả giải thích nói.

- Nhưng...

U Nguyệt công chúa cảm thấy rất ngờ vực.

Trong lòng Vương Khả sốt ruột, Trương Chính Đạo, cái thằng ngu này, mời sư tôn đến cần lâu như vậy sao?

- Vương Khả, sư tôn bảo ta không hạ nặng tay, ngươi yên tâm, ta sẽ không dùng binh khí, ngươi lại không phối hợp, thì đừng trách ta không khách khí!

Mộ Dung Lục Quang đi tới.

Nhiếp Diệt Tuyệt lại đứng ở cách đó không xa híp mắt nhìn xem. Tựa hồ Nhiếp Diệt Tuyệt không phải nhằm vào Vương Khả, đôi mắt kia lại một mực quan sát U Nguyệt công chúa, ai cũng không biết giờ phút này Nhiếp Diệt Tuyệt có mục đích gì, nhưng Vương Khả biết, Nhiếp Diệt Tuyệt chắc chắn sẽ không kêu dừng.

Thấy Mộ Dung Lục Quang đến phụ cận, Vương Khả làm sao có thể để hắn cận thân? Vạn nhất bại lộ Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm, mình không phải thua thiệt lớn?

- Sĩ khả sát bất khả nhục, Mộ Dung Lục Quang, là ngươi bức ta!

Vương Khả quát.

Ngâm…

Một đạo kiếm quang từ trong tay áo của Vương Khả bắn ra, bay thẳng về phía Mộ Dung Lục Quang, kiếm quang loá mắt, sắc bén bất phàm, vừa ra đã để Mộ Dung Lục Quang biến sắc.

- Phi kiếm?

Mộ Dung Lục Quang dẫm chân.

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn, phi kiếm kia đứng ở trên không trung, bị hai đầu ngón tay của Mộ Dung Lục Quang kẹp chặt.

Mộ Dung Lục Quang chung quy là Thiên Lang Tông đại sư huynh, làm sao có thể bị Tiên Thiên cảnh như Vương Khả đánh lén? Cho dù là phi kiếm cũng không được.

- Đây là phi kiếm của Tôn Tùng? Ngươi còn nói không có quan hệ gì với tà ma?

Mộ Dung Lục Quang nhìn phi kiếm, âm thanh lạnh lùng nói.

- Ta đánh chết tà ma Tôn Tùng, cái này tự nhiên là chiến lợi phẩm của ta!

Sắc mặt của Vương Khả khó coi nói.

- Chiến lợi phẩm? Không, ngươi sai, lúc trước ta ban cho Tôn Tùng thanh phi kiếm này, là chiến lợi phẩm năm đó ta tru ma có được, thanh phi kiếm này vốn là của ta!

Bình Luận (0)
Comment