- Khốn kiếp, Xà Vương, không phải ngươi cũng muốn mạng Vương Khả sao? Tại sao ngươi lại nghe Vương Khả hiệu lệnh?
Thử Vương vừa chiến đấu vừa phẫn nộ nói.
- Hắn có Đại La Kim Bát, ta sợ hắn đánh ta, có bản lĩnh, ngươi trộm Đại La Kim Bát của hắn đi!
Xà Vương không nhường nhịn chút nào.
Cả hai đại chiến cực kỳ kịch liệt.
Vẻ mặt Sắc Dục Thiên và Chu Lâm ở nơi xa cũng đen lại.
- Cái tên Thử Vương này, làm chuyện gì cũng không được? Ta đang trông cậy vào đại quân thử triều của hắn đánh đến Chu Kinh, nhưng đây là cái gì? Ngươi không gây ra hỗn loạn, làm sao ta động thủ? Mẹ nó, khẳng định Cung Vi, Mộ Dung Lục Quang trốn ở trong bóng tối!
Sắc Dục Thiên tỏ vẻ khó coi nói.
Không phải Sắc Dục Thiên sợ Cung Vi và Mộ Dung Lục Quang, mà là muốn nhất kích tất sát, không ra thì thôi, một khi ra phải như lôi đình, lập tức chế phục Vương Khả, đừng có ra làm thiêu thân.
- Thúc tổ, làm sao bây giờ? Có động thủ hay không?
Chu Lâm hỏi.
- Để Thử Vương thử xem xung quanh Vương Khả có mai phục hay không đã!
Sắc Dục Thiên trầm giọng nói.
- Hả?
Chu Lâm khó hiểu nói.
Chỉ thấy Sắc Dục Thiên cầm lấy một viên đá ở bên cạnh, ném thẳng tới chỗ Xà Vương ở xa.
- Bành!
- A!
Đầu Xà Vương bị đánh lén, lập tức lảo đảo một cái, ngã quỵ xuống.
Thử Vương nhìn trúng khe hở, lập tức ngậm lấy cổ Xà Vương.
Sắc mặt Sắc Dục Thiên tối sầm:
- Tên Thử Vương đáng chết này, ngươi cắn Xà Vương làm gì? Ngươi phải đi công kích Vương Khả chứ!
- A! Vương Khả, ta bị đánh lén! Mau tới cứu ta!
Xà Vương ở nơi xa, phát ra một tiếng hét thảm.
- Ai cũng không thể cứu được ngươi!
Thử Vương cắn cổ Xà Vương dữ tợn nói.
- Nhìn Đại Uy Thiên Long của ta!
Vương Khả kêu to một tiếng.
Tiếng hét của Vương Khả khiến Sắc Dục Thiên ở nơi xa sững sờ, tình huống gì vậy? Ngươi cũng biết Đại Uy Thiên Long sao?
Thử Vương cũng giật nảy mình, vừa cắn cổ Xà Vương vừa nghiêng đầu ra, chỉ thấy, trước mặt có một cái chén lớn đập tới.
- Oanh!
Đại La Kim Bát lại bị Vương Khả dùng như đạn pháo, đập trúng cái mũi Thử Vương, trong nháy mắt bay trở về.
- Ngao!
Bỗng nhiên Thử Vương đau đớn nhả Xà Vương ra, ôm lấy cái mũi bị nện gãy gào khóc không thôi.
Xà Vương được cứu, lập tức há miệng cắn về phía Thử Vương, hai đại Yêu Vương lại cuốn lấy nhau lần nữa.
Sắc Dục Thiên ở nơi xa, mờ mịt nhìn Vương Khả:
- Mẹ nó, cái này mà gọi là Đại Uy Thiên Long? Ngươi đánh rắm, rõ ràng là tung ám khí! Ngươi đang vũ nhục tuyệt chiêu của ta!
- Thúc tổ, Đại La Kim Bát của ngươi là pháp bảo loại ám khí sao?
Chu Lâm nhìn về phía Sắc Dục Thiên.
- Im miệng!
Mặt Sắc Dục Thiên tối sầm lại.
- Vương Khả, cái này mà là Đại Uy Thiên Long à! Mẹ nó!
Thử Vương bị Xà Vương cắn, lập tức kêu ngao ngao.
- Chiêu thức của ta gọi là cái gì, thì liên quan gì đến ngươi!
Vương Khả một chút cũng không nhường.
- Ầm ầm!
Thử Vương, Xà Vương tiếp tục cuốn lấy nhau.
Sắc Dục Thiên ở nơi xa tối sầm mặt lại nhìn về phía Vương Khả, cầm một viên đá ném về phía đầu Xà Vương lần thứ hai.
- A!
Xà Vương lảo đảo một cái, suýt thì té ngã.
Thử Vương lại cắn lấy cổ Xà Vương.
- Mẹ nó, tên nào không biết xấu hổ đánh lén ta!
Xà Vương buồn bực gào thét.
- Đánh lén? Đánh lén tốt!
Thử Vương cười to nói.
- Bành!
Đại La Kim Bát tiếp tục nện vào trên mũi Thử Vương.
- Ngao !
Thử Vương đau khổ che mũi lần thứ hai.
- Vương Khả, ngươi là người không biết xấu hổ, sao cứ đánh lén lỗ mũi của ta vậy?
Thử Vương che mũi, đau nhức đến mức chảy nước mắt.
- Ta cũng hết cách rồi, nó cứ thích nhắm vào mũi thì ta có thể làm sao? Ta cũng rất bất đắc dĩ!
Vương Khả vung tay áo, nói.
- Hừ!
Long Cốt hừ lạnh một tiếng. Vung Thái m Quyền Trượng trong tay ra.
- Oanh!
Kiếm trượng chạm vào nhau, tạo ra gió bão ngập trời, khiến tất cả mọi người ở xung quanh lui lại một bước.
Nguyên Thần cảnh chi uy kinh khủng bực nào, chỉ thấy, tốc độ của hai người lưu lại từng đạo tàn ảnh, giống như trong nháy mắt xuất hiện hơn mười Trần Thiên Nguyên, hơn mười Long Cốt. Mấy trăm đạo kiếm cương nở rộ giống như kiếm liên, hắc khí tung hoành, bên trong có bạch cốt âm u xông ra.
Trong lúc nhất thời, hai người chiến đấu rời khỏi vị trí cũ, một đường bay về phía đông, nơi đi qua, sơn phong sụp đổ, đất đá bay tứ tung, bụi mù nổi lên bốn phía. Tiếng nổ không ngừng vang lên.
Chiến đấu kịch liệt khiến bụi mù bốc lên, người bình thường đã không còn thấy rõ bóng dáng hai người, nhưng tất cả đều hít vào một hơi khí lạnh.
- Từ lúc nào? Trần Thiên Nguyên đột phá huyền quan từ lúc nào mà? Tại sao lại nhanh như vậy?
Sắc mặt Tử Trọng Sơn trở nên khó coi, nói.
Từng có lúc, Tử Trọng Sơn coi Trần Thiên Nguyên là cường giả ngang cấp, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ đến, bỗng nhiên hắn lại hung hăng bỏ rơi mình ở đằng sau.
- Vì sao Trần Thiên Nguyên vừa đột phá huyền quan, lại khủng bố như thế? Đây không phải thực lực mà người mới bước vào Nguyên Thần cảnh nên có, cái này không đúng! Ta cũng đã gặp người mới bước vào Nguyên Thần cảnh bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, nguyên thần pháp tướng của ta vẫn có thể chống đối một hồi đây, nhưng vì sao ở trước mặt Trần Thiên Nguyên, lại không chống đỡ được chút nào? Vì sao?
Vẻ mặt Ô Hữu Đạo cũng trở nên khó coi nói.
Giờ khắc này, chính ma không tiếp tục chiến đấu nữa, mà chờ đợi kết quả, chờ đợi Trần Thiên Nguyên và Long Cốt chiến đấu.
Tiếng nổ vang lên ở bốn phía, sơn phong sụp đổ.
Long Cốt giống như muốn phát tiết oán khí hơn một trăm năm nay, nên hết sức hung mãnh! Kiếm đạo của Trần Thiên Nguyên cũng giống như mặt trời ban trưa. Cứ như vậy, hai người đại chiến ròng rã một canh giờ.
Không biết có bao nhiêu sông núi bên ngoài Thiên Lang Tông bị hai người đánh phá, bụi mù mờ mịt, bản lĩnh hết sức cao cường.
- Oanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, rốt cục hai người tách ra.
Trần Thiên Nguyên áo trắng như tuyết, đạp trên Thiên Lang Điện, một thanh trường kiếm đặt ở bên người, lạnh lùng nhìn về phía Long Cốt.
Long Cốt về trên khô lâu bảo tọa của mình, lạnh lùng nhìn về phía Trần Thiên Nguyên.
Hai người giống như bất phân thắng bại.
- Là ngươi?
Long Cốt trợn mắt nói.