Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 714 - Chương 714: Chúng Ta Nói Riêng Một Chút

Chương 714: Chúng Ta Nói Riêng Một Chút

- Muốn cám ơn, thì đi cảm ơn đồ đệ ngươi ấy, nếu không phải là hắn, ta cũng sẽ không trở lại, hừ!

Trần Thiên Nguyên quay đầu nhìn về phía Mạc Tam Sơn và Mộ Dung Lục Quang:

- Hai vị cực khổ rồi!

- Chúng ta là đệ tử Thiên Lang Tông, tự nhiên toàn lực bảo vệ Thiên Lang Tông!

Hai người lắc đầu.

- Vương Khả đâu? Các ngươi nhìn thấy Vương Khả không?

Trương Chính Đạo lập tức lo lắng lao đến.

- Vương Khả?

Mọi người nhìn về phía Trương Chính Đạo.

- Đúng vậy, hắn đâu? Sẽ không chết chứ?

Trương Chính Đạo lo lắng nói.

Sắc mặt mọi người trầm xuống, Vương Khả chết?

- Có lẽ Vương Khả đã chạy trốn rồi!

Mạc Tam Sơn ở một bên cười lạnh nói.

Chết? Chết là tốt nhất! Hắn đã nhảy xuống thâm uyên! Có lẽ gặp mặt Long Cốt rồi, tỷ lệ tử vong rất lớn.

- Chạy trốn? Hả?

Trương Chính Đạo sững sờ, bỗng nhiên không lo lắng nữa.

Đúng vậy, không phải lúc đầu Vương Khả đang chạy trốn sao? Nói không chừng hắn đã thật sự chạy rồi.

- Sư tôn, đệ tử ở đây!

Đột nhiên một giọng nói từ nơi xa vang lên.

Chỉ thấy Vương Khả tỏ vẻ kinh ngạc đi tới.

- Tại sao? Tại sao mọi người đều đi hết vậy? Ta mới rời đi một lát mà!

Vương Khả kinh ngạc nhìn bốn phía.

Đám người lộ ra vẻ cổ quái, quả nhiên tên tai họa Vương Khả này, không dễ chết như vậy.

- Vương Khả, vừa rồi ngươi đi đâu vậy?

Trần Thiên Nguyên nhíu mày hỏi.

- Hừ, Vương Khả, vừa rồi ngươi chạy trốn phải không? Thấy Ma Giáo rút đi, lại mặt dày trở lại?

Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.

Giờ phút này Mạc Tam Sơn cũng lộ vẻ nghi hoặc, không phải ngươi rơi vào trong hang sâu của Long Cốt sao? Tại sao vẫn còn sống sót?

- Vừa rồi ta vào trong phòng Cung điện chủ, giờ mới đi ra!

Vương Khả giải thích nói.

- Ngươi đi ta về phòng làm gì?

Cung Vi trợn mắt tức giận nói.

- Hả, không phải chúng ta đã nói rồi sao?

Vương Khả nhìn về phía Cung Vi.

Đám người ngạc nhiên, nói xong rồi? Ngươi chạy vào phòng Cung Vi làm gì?

- Chúng ta nói xong cái gì? Vương Khả, ngươi nói năng bậy bạ gì đó?

Cung Vi trợn mắt nói.

Vương Khả lập tức nháy mắt với Cung Vi:

- Nói xong rồi, ngươi hiểu mà!

Đám người trừng mắt nhìn về phía hai người này, các ngươi làm vẻ bí hiểm gì vậy?

Cung Vi không để ý ánh mắt của Vương Khả, trợn mắt nói:

- Nói xong cái rắm, Vương Khả, ngươi nói rõ cho ta! Hừ, vừa rồi ta nghe thấy mấy tên đệ tử chính đạo nói, bảo ngươi dẫn đệ tử chính đạo đi chiến đấu, ngươi lại để bọn họ núp trong động, đây là việc làm của ngươi sao?

Cung Vi tức giận nhìn Vương Khả, ngươi cũng quá không có quy củ đi!

- Đúng vậy, Vương Khả, ngươi làm như vậy là cầm sinh mệnh đệ tử chính đạo ra làm trò đùa sao!

Mạc Tam Sơn bỏ đá xuống giếng nói.

- Đánh rắm, Mạc Tam Sơn, đám đệ tử chính đạo ta lãnh đạo, một cái người không chết! Cái gì mà cầm sinh mệnh của bọn hắn ra làm trò đùa? Ta đang bảo vệ bọn hắn!

Vương Khả trợn mắt nói.

- Vương Khả, chết mười người! Những người kia không nghe chúng ta! Cứ nhất định muốn lao ra đoạt công đức, kết quả... !

Trương Chính Đạo ở một bên cười khổ nói.

- Chết mười người?

Vương Khả trợn mắt tức giận nói.

- Bọn họ đều không mua bảo hiểm, không cần bồi thường!

Trương Chính Đạo lập tức nói.

- Hả, thế thì tốt!

Vương Khả thở dài một hơi.

Đám người:

-...

- Vương Khả, ngươi còn chưa nói rõ, ngươi đã làm gì? Ta giao nhiệm vụ cho ngươi, ngươi cứ như vậy rời đi? Để đệ tử chính đạo núp trong động, còn mình thì chạy đi đâu không thấy? Đến bây giờ mới đến!

Cung Vi trợn mắt nói.

- Ta đã nói, ta đi vào phòng ngươi mà, tại sao ngươi lại không hiểu chứ? Haiz! Chuyện này không thể nói ở trước mặt mọi người! Trở về, ta sẽ nói riêng với ngươi!

Vương Khả lo lắng nhìn về phía Cung Vi.

Đám người trợn mắt nhìn về phía Vương Khả, tình huống gì vậy? Liên quan tới khuê phòng Cung Vi? Chỉ có thể nói riêng?

- Đánh rắm, có cái gì không thể nói? Nói cho ta!

Cung Vi trợn mắt nói.

Mọi người nhìn về phía Vương Khả.

Vương Khả:

-...

- Vương Khả, xảy ra chuyện gì?

Trần Thiên Nguyên cũng trầm giọng nói.

Vương Khả tỏ vẻ cổ quái nhìn Cung Vi:

- Ta nói riêng là vì muốn tốt cho ngươi. Không phải lần trước ta đã đồng ý với ngươi rồi sao? Ta đã giúp ngươi trói người đàn ông kia lại để trong khuê phòng ngươi, ngươi muốn làm gì thì làm! Ngươi cũng đồng ý kế thừa vị trí tông chủ rồi?

- Hả?

Vẻ mặt Cung Vi cứng đờ.

Những người khác cũng trợn mắt, kinh ngạc nhìn về phía Vương Khả, tình huống gì vậy?

- Kế thừa vị trí tông chủ?

Lông mày Mạc Tam Sơn càng nhíu lại.

- Ngươi không biết đâu, vừa rồi ta rất vất vả! Vừa phải phụ trách chính ma chi chiến, vừa phải đề phòng người đàn ông của ngươi đục nước béo cò, ta đã tốn sức chín trâu hai hổ, bỏ ra giá lớn, cửu tử nhất sinh, mới trói được Giới Sắc lại! Ta lặng lẽ đưa đến phòng ngươi, để buổi tối ngươi trở về có thể vui sướng, ta đã cố gắng giữ bí mật, nhưng ngươi cứ nhất định muốn ta nói! Chuyện không liên quan đến ta nhé!

Vương Khả giang tay ra.

Mặt Cung Vi đen lại nhìn về phía Vương Khả, qua nửa ngày cũng không biết trả lời làm sao.

Ngươi trói Giới Sắc lại? Thật hay giả vậy? Dựa vào ngươi? Mẹ nó! Tại sao lại để ngươi hoàn thành chứ? Còn nữa, ngươi không thể nói riêng sao?

- Kế thừa vị trí tông chủ? Chuyện này có ý gì? Tông chủ, ngài biết không?

Mạc Tam Sơn lại vội vàng nhìn về phía Trần Thiên Nguyên.

Trần Thiên Nguyên hết nhìn Cung Vi, lại nhìn Vương Khả, trong lòng cũng tràn ngập nghi hoặc. Thế nhưng, giờ phút này cũng không cái gì cần giấu diếm.

- Không sai, ta sẽ rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn!

Trần Thiên Nguyên gật đầu một cái.

- Tông chủ rời đi?

Mộ Dung Lục Quang khó hiểu nói.

Đột nhiên ánh mắt Mạc Tam Sơn lại sáng lên:

- Tông chủ, ngươi lên chức sao?

- Lên chức?

Mộ Dung Lục Quang vẫn hiếu kỳ như cũ nói.

- Xem như thế đi!

Trần Thiên Nguyên gật đầu nói.

- Phẩm giai gì? Đại Đế phong cái cho ngài phẩm giai gì?

Mạc Tam Sơn mong đợi nói.

- Ngũ phẩm! Cụ thể chức vị là gì, cần phải báo cáo công tác xong, mới có thể xác định!

Trần Thiên Nguyên nói.

- Ngũ phẩm ư? Chúc mừng tông chủ!

Mạc Tam Sơn lập tức hâm mộ nói.

Trần Thiên Nguyên lắc đầu, giống như không để bụng cái phẩm giai này.

Bình Luận (0)
Comment