- Lần này tốt rồi, có thể an tâm rồi, đám oắt con kia dám tới quấy rối cao ốc Thần Vương số hai của ta sao, may mà ta chọn đội chính xác, bằng không lần này liền thảm
Đồng An An cảm thấy hết sức may mắn.
Bên trong đại điện.
- Vương Khả, biện pháp này của ngươi thật ghê gớm, vậy mà biến ta trở thành cái bộ dáng xấu xí này?
Tử Bất Phàm trợn mắt với Vương Khả.
- Hì, một chút đồ chơi nhỏ mà thôi, Tử Bất Phàm, ngươi rửa sạch độc, là có thể khôi phục!
Vương Khả lập tức cười nói.
- Hừ!
Tử Bất Phàm hừ lạnh một tiếng, trên mặt lại nở nụ cười.
Đúng là lần này may mắn có Vương Khả, nếu không mình thảm, còn liên lụy Chu Hồng Y nữa.
- Tà môn ngoại đạo!
Chu Hồng Y xụ mặt.
- Ai nha, ngươi có mặt mui hay không vậy, lão Chu! Vừa rồi là ta cứu ngươi đấy, ngươi nói với ta như vậy sao?
Vương Khả trợn mắt nhìn Chu Hồng Y.
Nhiếp Thanh Thanh, Tử Bất Phàm đều quăng ánh mắt tức giận tới, lúc này Chu Hồng Y mới không còn gièm pha Vương Khả nữa, Chu Hồng Y cũng chỉ là con vịt chết mạnh miệng, nhưng trong lòng vẫn hết sức cảm kích đối với Vương Khả lần này.
- Đúng rồi, lúc trước các ngươi bắt được đám tà ma phản đồ kia, là cấp bậc gì?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Toàn là tà ma giơ bẩn! Ngươi yên tâm giết đi!
Nhiếp Thanh Thanh cười nói.
Chỉ có Nhiếp Thanh Thanh biết rõ, Vương Khả cũng không có nhập ma, bởi vậy cái tiện nghi này tự nhiên cho Vương Khả.
- Để hắn giết?
Chu Hồng Y nghi ngờ nói.
- Làm sao? Ta đã sớm nói với ngươi, ngay cả ma tính cũng không khắc chế được, ngươi còn trông cậy vào bọn hắn trung thành với ngươi sao, một khi không cho bọn hắn ăn thịt người, bọn hắn sẽ không chịu được, ngươi có thể tin tưởng chúng sao sao? Chuyện lần này là rõ ràng nhất, vì cái gì một phần trong số bọn hắn phản bội kiên quyết như vậy? Bởi vì bị vây ở Thần Long đảo, không có người để ăn, vì vậy trong nháy mắt bọn họ liền phản bội ngươi, về sau, đường khẩu của ngươi cũng giống như đường khẩu của Vương Khả, chỉ cho phép tiếp thu tà ma sạch sẽ! Tất cả tà ma giơ bẩn, đuổi hết!
Nhiếp Thanh Thanh trầm giọng nói.
- Thế nhưng... !
Chu Hồng Y có chút không nỡ.
- Nhiếp Thanh Thanh nói không sai, lúc có chỗ tốt, ô ma tịnh ma* đều hết sức trung thành đối với ngươi, một khi có tai nạn, ô ma là người thứ nhất làm phản, qua chuyện lần này ta cũng cảm nhận được. Mgoài một số ít tịnh ma ra, đại bộ phận tịnh ma đều nguyện ý cùng chung hoạn nạn với ta, còn ô ma lại phản bội không có chút tình nào! Về sau đường khẩu của ta cũng chỉ cần tịnh ma!
Tử Bất Phàm trịnh trọng nói.
* ô ma, tịnh ma: tà ma giơ bẩn, tà ma sạch sẽ
- Được rồi!
Chu Hồng Y khẽ thở dài.
- Vậy đám ô ma phản đồ ăn thịt người này, đều cho ta xử trí chứ?
Ánh mắt Vương Khả sáng lên.
- Ta làm chủ, cho!
Nhiếp Thanh Thanh cười nói.
Đối với việc lần này Vương Khả hóa giải nguy cơ, Nhiếp Thanh Thanh cũng cực kỳ cảm kích, tự nhiên cũng hào phóng cho hắn những công đức tru ma này.
- Ngươi cần ô ma làm gì?
Tử Bất Phàm hiếu kỳ nói.
- Đúng đấy, ngươi muốn giết bọn hắn? Vì sao?
Chu Hồng Y cũng trầm giọng nói.
Nhiếp Thanh Thanh sầm mặt lại, không tốt, vừa rồi bản thân quá đắc ý, làm bại lộ thân phận Vương Khả sao?
- Ta ư? Ta dùng để bán lấy tiền!
Vương Khả nói.
Ba người:
-...
- Đám ô ma tàn nhẫn này giết người khắp nơi! Ta bán cho đệ tử chính đạo giết! Có thể kiếm lời một số tiền lớn đấy!
Vương Khả lập tức nói.
Tự nhiên lúc này không thể nói bản thân tru ma được.
Nhưng vừa giải thích, Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm liền gật đầu một cái, không sai, tham tài như mạng là phong cách của Vương Khả, không sai, nhất định là đem bán lấy tiền!
- Được rồi !
Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm gật đầu một cái.
Vương Khả sững sờ, hả? Các ngươi chấp nhận ngay sao? Buôn bán người đấy! Các ngươi một chút cũng không cảm thấy kỳ quái sao?
Trong lúc hoảng hốt, Vương Khả giống như thấy được một cái cơ hội buôn bán!
Thần Long đảo! Bên trong một gian đại điện!
Vương Khả xin Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm tất cả đám tà ma phản đồ! Đối với ô ma phản đồ, hai người cũng không quá mức keo kiệt, chẳng qua là cảm thấy trong mắt Vương Khả chỉ có tiền, buôn bán ô ma kiếm tiền? Ngươi cũng quá đen tối đi!
- Nói về Long Cốt giáo chủ, ta vẫn luôn có một cái nghi hoặc, Long Cốt bị trấn áp ở Thiên Lang Tông! Vậy có phải Độ Huyết Tự cũng trấn áp một tên tuyệt thế ma đầu hay không?
Vương Khả nhíu mày hỏi.
- Độ Huyết Tự? Ngươi định nói, cái phân thân tà ma nhập vào Nhiếp Thiên Bá ở Liên Hoa Huyết Quật kia?
Lông mày Nhiếp Thanh Thanh nhíu lại.
- Đúng rồi, hiện tại Nhiếp Thiên Bá thế nào? Các ngươi lấy con ngươi đỏ kia ra chưa?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Cái tên nghiệt chướng này, chúng ta thật vất vả mới ổn định thương thế của hắn, thế mà hắn lại vụng trộm chạy trốn!
Nhiếp Thanh Thanh tức giận nói.
Vương Khả:
-...
- Không đề cập tới hắn nữa, tên khốn này, không biết cả ngày suy nghĩ cái gì! Bị cái tròng mắt kia lừa gạt một trận, thế mà chấp nhận nó! Nghiệt chướng! Hắn biết rõ lai lịch tên tà ma kia sao?
Nhiếp Thanh Thanh vẫn tức giận nói.
- Ta nhớ lúc ấy cái mắt đỏ kia từng nói qua, nó khó khăn lắm mới từ hang sâu dưới Độ Huyết Tự bò ra, liệu nó có giống như răng của Long Cốt không... !
Vương Khả nhớ lại nói.
Nhiếp Thanh Thanh rơi vào trầm tư, Tử Bất Phàm ở một bên lại hít sâu một hơi nói:
- Ngươi nói không sai!
- Hả?
Vương Khả nghi ngờ nhìn về phía Tử Bất Phàm.
- Không chỉ Độ Huyết Tự, mà Kim Ô Tông cũng trấn áp một tuyệt thế ma đầu!
Tử Bất Phàm nhớ lại nói.
- Kim Ô Tông cũng trấn áp một tên?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Ba đại tiên môn chính đạo, mỗi nhà trấn áp một tên, cụ thể là cái gì, ta cũng không rõ ràng, nhưng ta biết tuyệt thế ma đầu mà Kim Ô Tông trấn áp cực kỳ lợi hại, cũng cực kỳ thê thảm! Toàn bộ lông cánh ma hóa của hắn bị Kim Ô Tông nhổ xuống, luyện chế thành kim vũ mao! Còn nguyên thần, càng bị Kim Ô Tông bóc ra khỏi nhục thể, về sau bị Ô Hữu Đạo trộm đi!
Tử Bất Phàm nhớ lại nói.
- Như Lai phật tổ, nguyên thần pháp tướng đều là đồ Ô Hữu Đạo trộm từ Kim Ô Tông sao?