- Trương Ly Nhi tu luyện Dao Trì Thần Công, ngươi hiểu không?
Hoàng Hữu Tiên trịnh trọng nói.
- Cái gì?
Đột nhiên con ngươi Ô Hữu Đạo co rụt lại.
- Lần này ta đến, là muốn cứu Trương Ly Nhi rời đi, đồng thời muốn Vương Khả phải chết!
Hoàng Hữu Tiên híp mắt trịnh trọng nói.
- Muốn Vương Khả chết? Ha ha, ngươi không cần lo lắng, bụng dạ Long Cốt vô cùng hẹp hòi, lần này hắn đắc tội Long Cốt, chết chắc!
Ô Hữu Đạo cười lạnh nói.
- Ngươi dẫn ta đi vào!
Hoàng Hữu Tiên hít sâu một cái nói.
- Vô dụng, trận pháp Ma Long đảo vừa mở, bất luận kẻ nào tiến vào cũng phải điều tra, bao gồm cả ta ra vào cũng phải kiểm tra! Ngươi không vào được!
Ô Hữu Đạo lắc đầu.
- Đệ nhất đường chủ như ngươi thật là thất bại!
Hoàng Hữu Tiên khinh thường nói.
Ô Hữu Đạo:
-...
- Coong!
Đúng lúc này, bỗng nhiên Ma Long đảo vang lên một tiếng chuông.
- Đây là tiếng chuông thể hiện có đường chủ yêu cầu gặp giáo chủ?
Đột nhiên Ô Hữu Đạo sầm mặt lại, quay đầu nhìn tới.
- Cầu kiến giáo chủ?
Hoàng Hữu Tiên dừng lại.
- Không sai, Long Cốt muốn xuất quan, muốn thẩm vấn Vương Khả, nói không chừng, sẽ lập tức ban cho Vương Khả phải chết!
Ô Hữu Đạo sầm mặt lại.
Vẻ mặt Hoàng Hữu Tiên biến ảo bất thường, ban Vương Khả phải chết? Vậy Trương Ly Nhi cũng sẽ bại lộ!
- Không chờ được, lát nữa ta sẽ động thủ! Nhớ cho kĩ, ngươi phải phối hợp!
Hoàng Hữu Tiên thở dài.
Ô Hữu Đạo khẽ nhíu mày, gật đầu một cái, dậm chân phóng tới Ma Long đảo.
...
Trong phòng giam Ma Long đảo!
- Tránh ra, ai bảo ngươi đụng vào Vương Khả? Các ngươi tự tìm cái chết à! Còn muốn mang còng tay xiềng chân cho Vương Khả? Ngươi là thủ hạ của tên đà chủ nào? Ngươi không muốn sống à?
Thánh Tử hét to một tiếng.
- Thánh, Thánh Tử, là giáo chủ bảo chúng ta đến áp giải Vương Khả!
Mấy tên tà ma lộ vẻ đắng chát.
- Vương Khả từng cứu mạng của ta! Các ngươi động một cái thử xem? Ta sẽ bảo cha ta giết các ngươi!
Thánh Tử trợn mắt nói.
- Thánh Tử thứ tội, là giáo chủ muốn gặp Vương Khả... !
Mấy tên tà ma lộ vẻ khổ sở nói.
- Con trai, là ta bảo bọn hắn mang Vương Khả tới, con đang làm gì vậy?
Bỗng nhiên một giọng nói truyền khắp nhà tù.
- Cha, Vương Khả hắn... !
Thánh Tử lo lắng nói.
- Không cho phép gây chuyện, mang hắn tới cho ta! Chẳng lẽ còn muốn ta tự mình tới giết hắn?
Giọng nói của Long Cốt truyền đến lần thứ hai.
- Vâng!
Thánh Tử buồn bực nói.
- Các ngươi cút sang một bên, ta tự mình mang Vương Khả đi Thái m Điện!
Thánh Tử trừng mắt nhìn mấy tên tà ma.
Mấy tên tà ma chỉ có thể cung kính đứng ở một bên, tuy không động thủ, nhưng vẫn muốn trông coi Vương Khả.
- Thánh Tử, thoải mái tinh thần đi, ta không sao!
Vương Khả lại cười nói.
- Thế nhưng... !
Thánh Tử cười khổ.
- Ai, nếu cha ngươi không làm khó dễ ta, ta cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, nếu như hắn nhất định phải dồn ta vào chỗ chết, vậy thì chỉ có thể có lỗi với ngươi!
Vương Khả lắc đầu thở dài nói.
- Có lỗi với ta?
Thánh Tử nghi ngờ nói.
- Không sai, nếu hắn nhất định muốn ta chết! Vậy chắc chắn ta sẽ không ngồi chờ chết, đến lúc đó, ta không cẩn thận lỡ tay giết Long Cốt, hi vọng ngươi có thể thông cảm!
Vương Khả an ủi.
Đám tà ma ở xung quanh trợn mắt nhìn về phía Vương Khả, ngươi, ngươi bốc phét cái gì vậy! Sắp chết đến nơi, còn nói ra những lời này? Không phải ngươi điên rồi chứ?
- Hả, ngươi đánh thắng được cha ta?
Thánh Tử lộ vẻ cổ quái nói.
- Thắng được!
Vương Khả gật đầu một cái.
Thánh Tử cắn môi một cái:
- Vương Khả, ta sẽ cố gắng giúp các ngươi đánh nhau! Ngộ nhỡ đánh nhau, nể tình ta, lưu cho ta cha một con đường sống!
Chúng đệ tử Ma Giáo trợn mắt nhìn về phía Thánh Tử, ngươi thật sự tin tưởng lời Vương Khả nói sao?
Vương Khả sững sờ, mặc dù Thánh Tử trưởng thành hơn một chút, nhưng hình như vẫn chưa hoàn toàn thông suốt, có điều như này cũng rất tốt.
- Ta sẽ tận lực, chỉ cần Long Cốt không quá phận, ta cũng không sẽ hạ sát thủ!
Vương Khả an ủi.
- Vậy là tốt rồi! Mặc dù cha ta cũng đối với ta bình thường, nhưng dù sao cũng là cha ta, nếu chết trong tay ngươi, sẽ..., ai!
Thánh Tử gật đầu một cái.
Một đám đệ tử Ma Giáo lộ vẻ cổ quái, mà người nơi xa nhìn tới đây cũng không chịu nổi.
- Vương Khả, ngươi có thể đừng nổ được không? Mau tới đây!
Giọng nói của Chu Hồng Y từ đằng xa truyền đến.
- Hả? Lão Chu, sao ngươi lại tới đây?
Vương Khả sững sờ.
Thời điểm nói chuyện, Vương Khả và Thánh Tử đã đi ra khỏi nhà tù, đi vào trong một cái đại điện ở phía xa, Thái m Điện!
Vừa bước vào bên trong Thái m Điện.
Đã nhìn thấy Long Cốt ngồi ở trên bảo tọa, ôm ngực, sắc mặt âm trầm nhìn Vương Khả.
Chu Hồng Y và Tử Bất Phàm đứng ở trong đại điện, hai người đều sầm mặt lại nhìn về phía Vương Khả.
Mất công chúng ta cho là Vương Khả ngươi chịu khổ, chịu thê lương, vừa rồi chúng ta dùng thần thức nhìn thấy, ngươi sống thoải mái lại có đệ tử Ma Giáo bóp chân cho ngươi? Ngươi còn có mặt mũi nói phét với Thánh Tử? Ngươi không sợ chết sao?
- Hả, Tử Bất Phàm, tại sao ngươi cũng tới?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
- Ta có chút hối hận!
Tử Bất Phàm trừng mắt nhìn Vương Khả.
- Khụ khụ, tốt rồi, Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm, các ngươi gõ vang cảnh báo, kéo ta từ trong bế quan ra ngoài, chính là muốn để ta thả Vương Khả sao?
Long Cốt ôm ngực lạnh lùng nhìn về phía hai vị đường chủ.
- Đúng vậy giáo chủ, Vương Khả hắn mạo phạm giáo chủ, tội không đáng chết, xin giáo chủ giơ cao đánh khẽ!
Chu Hồng Y lập tức tiến lên một bước.
- Giáo chủ, Vương Khả vẫn luôn trung thành với Ma Giáo, nếu không phải giáo chủ ép quá mức, muốn cướp phụ nữ của hắn, thì hắn cũng sẽ không nổi điên như thế, xin giáo chủ giơ cao đánh khẽ!
Tử Bất Phàm cũng cung kính thi lễ.
- Cha, Vương Khả không sai! Ngươi không nên trách hắn!
Thánh Tử cũng lo lắng khuyên nhủ.
Long Cốt híp mắt nhìn về phía đám người, cuối cùng nhìn về phía Vương Khả:
- Ha ha ha, nếu không phải lần này trùng hợp, ta còn không nhìn ra, Vương Khả ngươi lại có lực hiệu triệu lớn như vậy trong Ma Giáo? Hai vị đường chủ vì ngươi, ngỗ nghịch ý chí của ta, muốn liều chết cầu tình cho ngươi!