Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 776 - Chương 776: Tiên Thiên Công Đức Diệu Dụng Vô Cùng

Chương 776: Tiên thiên công đức diệu dụng vô cùng

- Vương Khả, sao ngươi không lên tiếng? Chẳng lẽ tẩu hỏa nhập ma? Ta vào đây?

Bên ngoài phòng giam, Trương Thần Hư lớn tiếng hỏi nói.

Trương Thần Hư muốn vào? Đùa, sao mà được?

- Ta đang tu luyện, làm sao nói chuyện với ngươi? Có chút thường thức được không! Đứng ngoài hộ pháp cho ta là được rồi!

Vương Khả hướng về phía ngoài kêu nói.

Nghe vậy, Trương Thần Hư ở bên ngoài mới yên tĩnh lại.

- Nhưng mà, biến lớn rồi, giờ làm sao thu nhỏ? !

Vương Khả đột nhiên nhíu mày tự nói.

- Công đức công đức, ngươi về lại trong Định Quang Kính được không?

Vương Khả hỏi.

Hô!

Lập tức, một luồng công đức vàng óng ánh tràn vào Định Quang Kính, lúc này Thần Vương Ấn hệt như bong bóng xì hơi, nhanh chóng xẹp xuống.

- Thế cũng được? Còn có thể chơi như vậy?

Vương Khả không khỏi thốt lên kinh ngạc.

Nhìn Định Quang Kính và Thần Vương Ấn trong tay, nét mặt Vương Khả biến ảo bất định.

- Công đức? Công đức đúng là thứ tốt a! Trước kia ta đều chỉ nghĩ cách kiếm tiền, sau này phải nghĩ cách vét công đức mới được, ách, đương nhiên, tiền vẫn rất quan trọng! Đều muốn đều muốn, cả hai đều muốn!

Vương Khả hớn hở thu lại hai pháp bảo.

Đúng lúc này, ngoài thân Vương Khả đột nhiên phát nhiệt.

- Nóng? Sao lại nóng? Trọc chân nguyên chẳng phải đã chuyển thành màu hoàng kim rồi ư? Sao vẫn còn nóng? Nóng quá!

Vương Khả cả kinh kêu lên.

Nơi nào có vấn đề?

Vương Khả nôn nóng bó gối ngồi xuống, nhắm mắt cảm nhận tình hình trong đan điền.

Nhưng mà, đan điền chẳng thấy có chút biến hóa nào cả, cũng không thấy có gì đặc thù, hết thảy đều bình thường, sao lại? Sao lại, hả? Sao trong tay ta lại có thêm thứ này? Trơn bóng, ươn ướt? Còn co dãn?

- A, dâm tặc, chết đi!

Có tiếng nữ tử thét to vang lên.

Oanh!

Vương Khả bị một chưởng đánh bay, ầm vang đụng thẳng lên tường.

- Vương Khả, xảy ra chuyện gì?

Bên ngoài truyền đến tiếng hỏi của Trương Thần Hư.

- Không được vào đây!

Tiếng hét nữ tử lần nữa vang lên.

- Hả? Tỷ? Tỷ, ngươi đã tỉnh?

Ở bên ngoài, Trương Thần Hư kinh hỉ nói.

Oanh!

Đột nhiên, trọn cả gian nhà tù bị lửa lớn hừng hực bao bọc. Trương Thần Hư đang định từ bên ngoài tiến vào lập tức bị lửa lớn hừng hực đẩy lui.

Ở trung tâm ngọn lửa, Trương Ly Nhi cấp tốc mặc vào quần áo.

Không lâu sau, Trương Ly Nhi liền đã quần áo chỉnh tề.

Cheng!

Trương Ly Nhi rút kiếm chỉ hướng cổ họng Vương Khả.

- Vương Khả, ngươi đã làm gì với ta?

Trương Ly Nhi khí thế hung hăng giận nói.

- Ta … ta không làm gì cả, chuyện này không liên quan đến ta!

Vương Khả lập tức phủi sạch trách nhiệm.

Dựa sát nơi vách tường, Vương Khả thở phào một hơi, cũng may, một chưởng vừa rồi của Trương Ly Nhi quá mức khủng bố, cường độ cực mạnh, nếu không phải tu vi bản thân có điều đề thăng, sợ rằng mình đã đi đứt.

- Vậy, vậy ngươi nhìn thấy cái gì?

Trương Ly Nhi trừng mắt hỏi.

- Ta không nhìn thấy gì cả!

Vương Khả lập tức lắc đầu.

Đang lắc đầu, từ trong mũi Vương Khả chảy ra hai hàng máu cam.

Bởi vì tu luyện Dao Trì Thần Công, lúc trước khi Trương Ly Nhi vũ hóa, quần áo đã bị đốt rụi, đến nỗi vừa nãy thần công có được thành tựu, khôi phục hình người, trừ vòng tay trữ vật ra, hết thảy trên người đều trống trơn, bởi thế mới khiến Trương Ly Nhi thất kinh, đánh Vương Khả một chưởng, đồng thời không cho đệ đệ tiến vào.

- Ngươi không thấy gì cả? Vậy sao lại chảy máu mũi?

Trương Ly Nhi ánh mắt đỏ ngầu giận nói.

Ngươi lừa gạt ai đấy? Ngươi không thấy được? Ngươi không thấy thế sao máu nóng lại xông lên đầu?

Vương Khả sờ lên cái mũi vô tích sự, quả nhiên có máu mũi chảy ra.

- Khả năng là vừa rồi bị ngươi đánh, ta thực sự không thấy gì hết!

Vương Khả lập tức giải thích nói.

- Ngươi nói láo!

Trương Ly Nhi mắt đỏ ngầu quát.

- Thật, ngươi phải tin tưởng ta, chỉ thoáng tích tắc như thế, ta có thể thấy gì được?

Vương Khả lại tiếp tục ngụy biện.

- Sao ngươi biết chỉ thoáng tích tắc? Ngươi, ngươi thấy hết rồi đúng không?

Trương Ly Nhi phẫn nộ nói.

- Không có, tuyệt đối không có! Ta trong sạch! Sát na đó, bộ vị yếu hại của ngươi đều được hỏa diễm bao bọc, ta chẳng thấy gì cả.

Vương Khả vẫn cứ chối đây đẩy.

- Ngươi đánh rắm! Vương Khả, ta phải móc mắt ngươi!

Trương Ly Nhi giận nói.

- Trương Ly Nhi, ngươi không thể nói lý chút được à! Ngươi đột nhiên nổi điên cắn ta một cái, sau đó biến thành lông thú dính ở trên người ta, ngươi biến trở về, lại không chào hỏi ta một câu, khiến ta tưởng là mình tẩu hỏa nhập ma. Ta hoàn toàn vô tội, ngươi muốn móc mắt ta làm gì? Ta thực sự không nhìn thấy gì hết!

Vương Khả không ngừng giải thích.

Trương Ly Nhi nổi giận đùng đùng vung kiếm chỉ thẳng Vương Khả, tuy ngoài miệng nói muốn móc mắt hắn chỉ là nói nhảm, nhưng, cái tên Vương Khả này rõ ràng cái gì đều nhìn thấy, lại còn giả bộ ngây ngô? Thế không phải cố ý chọc tức ta thì là gì?

Vương Khả lau đi máu mũi, ánh mắt lộ vẻ kiên định! Hết cách rồi, giờ ngươi cùng lắm chỉ tức giận chút thôi, lát nữa liền nguôi ngoai, nhưng nếu ta ta nói cái gì đều thấy hết cả, vậy chẳng phải ngươi sẽ móc mắt ta! Lại nói, việc này không phải do ta! Ta cũng là người bị hại!

- Tỷ? Ngươi làm gì đấy?

Từ bên ngoài nhà giam, Trương Thần Hư vội vàng tiến vào, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trong này.

Ánh mắt Trương Ly Nhi âm tình biến ảo một lúc lâu, cuối cùng đành chỉ còn biết hung hăng trừng nhìn Vương Khả một cái.

- Không có gì, ta luyện kiếm pháp thôi!

Trương Ly Nhi thu kiếm, trầm giọng nói.

- Luyện kiếm? Ở chỗ này?

Trương Thần Hư sửng sốt đảo mắt nhìn chung quanh.

- Sao ta lại ở đây?

Trương Ly Nhi cũng hiếu kỳ nhìn bốn phía.

- Tỷ, ngươi không biết gì về bên ngoài trong đoạn thời gian biến thành lông thú này?

Trương Thần Hư sửng sốt hỏi nói.

- Lông thú gì?

Thần sắc Trương Ly Nhi chất đầy vẻ nghi hoặc.

Trương Thần Hư lập tức kể lại toàn bộ sự thể xảy ra trong đoạn thời gian gần đây cho Trương Ly Nhi nghe.

- Ta biến thành lông thú, dán ở trên người Vương Khả ròng rã suốt nửa tháng?

Trương Ly Nhi trừng mắt nhìn Trương Thần Hư!

- Đúng vậy, tỷ!

Trương Thần Hư gật đầu xác nhận.

Trương Ly Nhi hai mắt phun lửa nhìn Vương Khả.

- Ngươi đừng nhìn ta như vậy, cũng đâu phải ta biến ngươi thành lông thú, là ngươi tự biến! Ta cũng là người bị hại!

Bình Luận (0)
Comment