Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 789 - Chương 789: Năm Trăm Vạn Cân Linh Thạch

Chương 789: Năm trăm vạn cân linh thạch

Ngươi tưởng có thể vô pháp vô thiên mãi được sao? Ngươi tưởng mình có thể một tay che trời? Thiên Lang Tông chúng ta sẽ mặc cho ngươi khi nhục? Ngươi cậy vào trở về từ bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, cho rằng Thiên Lang Tông chúng ta không có tiền bối Nguyên Thần cảnh? Ngươi dám tùy ý giết Vương Khả, ta liều cái mạng này, không cần thân phận tông chủ, cũng phải đi ra ngoài Thập Vạn Đại Sơn tố cáo ngươi, không lấy xuống đầu ngươi, ta thề không bỏ qua!

Cung Vi trừng mắt giận nói.

- Không sai!

Đám đệ tử chính đạo đồng thanh gầm nói.

- Ta không có vì tư dục bản thân! Khụ khụ khụ!

Hoàng Hữu Tiên không ngừng ho khan, hư nhược nói.

- Hắn có! Ta có thể chứng minh!

Trương Ly Nhi đột nhiên lên tiếng nói.

- Trương Ly Nhi, ngươi đứng về phe nào?

Tử Trọng Sơn cả giận nói.

- Ta không đứng về phe nào cả, các ngươi muốn cưỡng bách ta gả cho tên hỗn đản kia, muốn giết chướng ngại Vương Khả? Hừ, các ngươi đổi trắng thay đen, lạm sát người vô tội! Ta dựa vào cái gì mà phải đứng về phía các ngươi? Ta có thể chứng minh! Ta muốn chứng minh cho Vương Khả! Các ngươi định làm gì? Trừ phi, các ngươi giết luôn cả ta!

Trương Ly Nhi quát.

- Ngươi!

Tử Trọng Sơn trừng mắt cả giận nói.

- Khụ khụ khụ, ta không lạm sát người vô tội, Vương Khả là ma! Ta tru ma, sao lại thành sai? Khụ khụ khụ!

Hoàng Hữu Tiên vừa ho vừa nói.

- Ma? Phi!

Trong chính đạo rộ lên từng hồi tiếng trào phúng.

- Làm càn!

Tử Trọng Sơn phẫn nộ quát.

Nhưng Hoàng Hữu Tiên lại kéo lại Tử Trọng Sơn, hư nhược trông về phía đám đông.

- Ta nói Vương Khả là ma, hắn chính là ma! Ta không nói sai! Khụ khụ khụ!

Hoàng Hữu Tiên hư nhược nói.

Hoàng Hữu Tiên nhớ được lời kể Ô Hữu Đạo từng nói với mình, lần nữa khẳng định Vương Khả là ma, đây chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn.

- Ngươi nói Vương Khả là Chuyển Thế Linh Đồng? Hừ, dù kiếp trước của Chuyển Thế Linh Đồng có là ma, nhưng sau khi chuyển thế rồi thì cũng khôi phục thành người, Vương Khả không phải ma, ngươi định lấy thân phận ma của Kim Ô kia để làm tội danh mưu hại Vương Khả? Đừng hòng!

Trương Ly Nhi trừng mắt nói.

- Vương Khả là Chuyển Thế Linh Đồng?

Đám người Cung Vi không khỏi kinh ngạc quay đầu nhìn Vương Khả.

- A, đau đầu quá, Trương Ly Nhi, ngươi đừng giải thích lung tung, ta không phải Chuyển Thế Linh Đồng! Kim Ô kia không liên quan gì đến ta cả, trước kia Kim Ô bị Hoàng Hữu Tiên hành hạ quá ác độc, chết không nhắm mắt, oán khí ngất trời mới nổi điên công kích Hoàng Hữu Tiên thôi!

Vương Khả ôm đầu thống khổ nói.

- Ngươi không phải Chuyển Thế Linh Đồng? Sao, sao lại thế được?

Trương Ly Nhi vẫn cứ không tin.

- Thật không phải, ai nha, ngươi đừng ghép thêm thuộc tính cho ta! Bằng không đợi lúc đám hòa thượng kia nghe được ta là Chuyển Thế Linh Đồng, lại muốn bức ta đi làm hòa thượng, như vậy ta chẳng phải thiệt to? Ta còn chưa lấy lão bà! Ngươi đừng có chuốc phiền phức lên người ta.

Vương Khả ôm đầu kêu nói.

Lấy lão bà?

Lập tức, thần sắc chúng nhân tại trường không giấu được vẻ cổ quái, hoàn cảnh nghiêm túc thế này, đầu ngươi đều đau như vậy rồi, ngươi còn nhớ kỹ không quên chuyện lấy lão bà?

- Khụ khụ, ta không nói đến Kim Ô kia, ta đang nói Vương Khả, giờ này khắc này hắn chính là ma, các ngươi đều bị hắn lừa gạt!

Hoàng Hữu Tiên vừa ho khan vừa gằn giọng nói, nét mặt rất là dữ tợn.

- Đánh rắm, ngươi mới là ma, cả nhà các ngươi đều là ma! Mẹ nó chứ, ô miệt ta thì cũng cố tìm cái cớ nào thuyết phục chút, trước đó lúc ngươi có năng lực giết ta, sao không nói ta là ma? Giờ vô năng, lại muốn giội nước bẩn lên đầu ta? Ngươi có biết, mấy năm qua, bao nhiêu người mắng ta là ma không? Nhưng, ta vẫn là ta, các ngươi mắng chửi thế chứ mắng chửi nữa cũng chẳng ai tin tưởng đâu!

Vương Khả ôm đầu thống khổ kêu lên.

- Không sai, Hoàng Hữu Tiên, ngươi già đầu còn không nên nết, ngươi nghĩ chúng ta sẽ tin tưởng ư?

Trong đám đông có người kêu nói.

- Vương Khả đến Ma giáo nằm vùng, không biết bị bao nhiêu người hoài nghi, nếu chúng ta mà tin tưởng, há không phải là kẻ ngu?

- Đúng vậy đúng vậy, thực lực ngươi mạnh liền có thể chỉ hươu bảo ngựa được à?

Đám đông rõ ràng không tin!

- Ta có chứng cứ, ta có thể chứng minh, Vương Khả, ngươi có dám triển lộ chân nguyên, để tất cả chúng ta nhìn xem, chân nguyên của ngươi đến cùng có phải ma khí màu đen không? Khụ khụ khụ!

Hoàng Hữu Tiên vừa ho khan vừa gằn giọng hỏi.

- Ta có điên đâu mà cởi hết quần áo cho ngươi xem? Sao ta phải cho ngươi xem chân nguyên? Lão già!

Vương Khả ôm đầu thống khổ, lại vẫn không kìm được chửi đổng một tiếng.

- Ngươi không nguyện ý triển lộ, chính là ngươi chột dạ!

Hoàng Hữu Tiên kêu lên.

- Đánh rắm, ngươi mới chột dạ, ta cứ không nguyện cho ngươi xem đấy, làm sao? Lần này ngươi hại ta thảm như vậy! Còn bắt ta phải phối hợp ngươi? Nằm mơ!

Vương Khả ôm đầu thống khổ nói.

- Sư tôn, tên Vương Khả này rất là tham tài, ngươi làm vậy không được đâu!

Điền Chân ở bên nhắc nhở nói.

- Ý gì? Khụ khụ?

Hoàng Hữu Tiên quay đầu nhìn sang Điền Chân.

- Vương Khả, vậy đi, nếu ngươi thật sự đồng không vấn đề, chúng ta bồi thường ngươi năm mươi vạn cân linh thạch! Được không?

Điền Chân hỏi.

- Các ngươi đánh rắm, năm mươi vạn cân linh thạch liền muốn Vương Khả cúi đầu?

Cung Vi trừng mắt cả giận nói.

- Năm trăm vạn cân linh thạch! Ta cho các ngươi nhìn xem!

Vương Khả ôm đầu kêu nói.

Tất cả mọi người:

-... !

Vương Khả, ngươi cũng quá không tiết tháo rồi đấy? Chỉ cần dùng tiền, muốn gì cũng được?

- Ta muốn chuyển số tiền kia vào trong quỹ bảo đảm nghiệp vụ bảo hiểm, xem như dùng làm tiền bảo hiểm cho càng nhiều đệ tử chính đạo hi sinh chính đạo, để bảo hộ được cho càng nhiều gia đình, ta cúi đầu chút thì có tính là gì? Chỉ cần giúp chính đạo hưng thịnh, ta nghĩa vô phản cố (không bao giờ chùn bước) !

Vương Khả ôm đầu thống khổ nói.

Lập tức, rất nhiều đệ tử chính đạo xấu hổ cúi đầu. Thì ra Vương huynh đệ cúi đầu là vì nghĩ đến cho càng nhiều liệt sĩ chính đạo, không ngờ vừa rồi ta lại nghĩ oan cho Vương Khả. Ta đúng là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử!

- Vương huynh đệ, chúng ta bội phục!

Bình Luận (0)
Comment