- Thái m Ma Giáo chúng ta là do Long Ô sáng lập?
Ba đại đường chủ cả kinh thốt lên.
- Không sai, đáng tiếc, mạng hắn không tốt, ha ha ha ha, năm đó xem thường ta, giờ thì thế nào? Ta vẫn sống tốt, còn hắn, lại chết thảm như vậy! Đáng đời! Phi! Ai bảo ngươi năm đó xem thường ta! Mẹ nó! Ngươi cũng có hôm nay!
Long Cốt hung ác nói.
- Giáo chủ, ngài nói, trước lúc đồng quy vu tận với Hoàng Hữu Tiên, Long Ô đã đưa Nam Minh Ly Hỏa cho Vương Khả?
Ô Hữu Đạo đè ép kích động trong lòng, nhẹ giọng hỏi nói.
- Theo như những gì các ngươi thăm dò được, chắc là không sai, ha ha, Ô Hữu Đạo, nguyên thần pháp tướng của ngươi là trộm được từ Kim Ô Tông? Nguyên thần pháp tướng này chính là nguyên thần của Long Ô năm đó! Nguyên thần người khác thì vĩnh viễn là của người khác, mặc dù ngươi có thể thao túng, nhưng không khả năng sử ra thuận tiện như cánh tay chính mình, không cách nào khai phát ra toàn bộ lực lượng, chỉ là, nếu ngươi được đến Nam Minh Ly Hỏa, ngươi liền có thể thao túng tự nhiên, từ đó, pháp tướng Như Lai Phật Tổ kia liền triệt để biến thành của ngươi!
Long Cốt cười nói.
- Thuộc hạ không dám!
Ô Hữu Đạo lập tức cúi đầu.
- Ha ha ha, ta không để ý đâu, tên Long Ô kia năm xưa khinh thường ta, ta thấy hắn chết, trong lòng vui sướng còn không kịp nữa là!
Long Cốt cười nói.
Ô Hữu Đạo cúi đầu không dám thốt lên nửa lời, chỉ là, ánh mắt lại không ngừng biến ảo.
- Tê …. ta say rượu sao? Đầu đau quá!
Vương Khả ôm đầu, chậm rãi mở mắt ra.
Vương Khả không biết mình đã ngủ bao lâu, cũng không biết mình đang ở chỗ nào, chỉ biết đầu đang đau như búa bổ!
Mở mắt hồi lâu, Vương Khả mới nhớ ra, không phải mình say rượu, mà là bị Thiên Sư m Phù của Hoàng Hữu Tiên đánh thương.
- Cái thứ quỷ quái gì thế không biết! Ngủ một giấc còn đau?
Vương Khả vuốt vuốt huyệt thái dương.
Rốt cục cũng đỡ hơn chút, không còn thống khổ như trước kia nữa.
Vương Khả hiếu kỳ nhìn quanh bốn phía.
- Đây là đâu? Sao lại nằm trên giường thế này?
Vương Khả ngơ ngác nhìn quanh đại điện.
Gian phòng có hai chiếc giường, bản thân hắn ngủ một chiếc, trên chiếc giường còn lại hình như là một người toàn thân bị bao bọc trong lông vũ, hiện cũng đang ngủ say bất tỉnh.
- Trương Ly Nhi? Hẳn là Trương Ly Nhi, lông thú quen thuộc như thế, à không, lông vũ Phượng Hoàng quen thuộc như thế!
Vương Khả biểu tình cổ quái nói.
Chậm rãi đứng dậy từ trên giường, Vương Khả lảo đảo đi về phía cửa sổ.
Đây là gác hai trên một lầu các hai tầng, xuyên qua cửa sổ, ẩn ẩn có thể thấy được nơi xa có một dãy cung điện.
- Thượng tiên, ngài tỉnh rồi?
Một tiếng nói từ sau cửa truyền đến.
Vương Khả quay đầu nhìn lại, là hai tên thị nữ đang cung kính cúi đầu với Vương Khả.
- Đây là đâu? Ta đã ngủ bao lâu?
Vương Khả hiếu kỳ hỏi.
- Khởi bẩm thượng tiên, nơi đây là Đại Tử Vương Cung! Chúng ta không biết thượng tiên ngủ bao lâu, nhưng, chúng ta đã phục vụ hai vị thượng tiên một tháng!
Một tên cung nữ trong đó cung kính nói.
- Ta ngủ một tháng?
Vương Khả thốt lên kinh ngạc.
Không phải chỉ đau đầu chút thôi ư? Sao lại ngủ tận một tháng?
Thị nữ kia cung kính khom lưng gật đầu.
- Đại Tử Vương Cung? Khu vực phàm nhân, ba đại vương triều, Đại Chu vương triều, Đại Thanh vương triều, đây là Đại Tử vương triều? Tử Kinh?
Vương Khả cả kinh nói.
- Vâng! Nơi đây là quốc đô Đại Tử vương triều, Tử Kinh!
Thị nữ kia lần nữa gật đầu.
- Sao ta lại ở nơi này?
Vương Khả hiếu kỳ hỏi tiếp.
- Chúng ta không biết, chúng ta chỉ được bố trí đến đây phục vụ hai vị thượng tiên!
Thị nữ kia lập tức lắc đầu.
Trên mặt Vương Khả chớp qua một tia kỳ quái, ngày đó hỗn loạn như vậy, rốt cục là ai đã đưa mình về đây?
Liếc nhìn Trương Ly Nhi, thần sắc Vương Khả không ngừng biến ảo, thôi không quản, trước cứ rời khỏi chỗ này đã rồi tính. Không biết vì đâu mà được đưa đến đây, trong lòng cứ có cảm giác không an toàn, ở Đại Tử vương triều cũng có đệ tử Vương gia, trước đi đến đại trạch Vương gia tu dưỡng một thời gian cái đã.
- Các ngươi ra ngoài đi, nơi này không cần các ngươi phục vụ!
Vương Khả phất phất tay.
- Vâng!
Hai tên thị nữ lui ra khỏi phòng.
Hai thị nữ vừa lui ra ngoài, Vương Khả đang định mang Trương Ly Nhi rời đi, đột nhiên một thân ảnh xuất hiện nơi cửa sổ.
- A! Dọa ta hết hồn, Tử Bất Phàm?
Vương Khả cả kinh kêu lên.
Tử Bất Phàm đạp bước vào phòng, kinh ngạc nhìn Vương Khả hỏi:
- Sao ngươi tỉnh nhanh thế?
Vương Khả đen mặt lại:
- Ngươi nói gì đấy? Ta đã ngủ tận một tháng, ngươi còn muốn ta ngủ đến bao giờ?
Tử Bất Phàm lắc đầu:
- Thiên Sư m Phù kia của Hoàng Hữu Tiên ta cũng từng nghe nói qua, Kim Đan Cảnh về cơ bản không cách nào đỡ được, vừa đụng phải liền nát vụn! Nghe đồn, từng có một tên Nguyên Anh Cảnh đỉnh phong dùng thần thức ngăn cản, nhưng dù là thế cũng phải ngủ tận một năm mới tỉnh, ngươi thật như thế đúng là có hơi sớm!
- Một năm? Thế chẳng phải thành là người thực vật? Chắc là ta có thiên phú dị bẩm! Đúng rồi, là ngươi mang ta đến Đại Tử Vương Cung?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Đương nhiên, ta tu hành nhiều năm ở Kim Ô Tông, đối với hoàn cảnh trong đó vô cùng quen thuộc, giữa lúc chúng nhân hỗn chiến, ta lặng lẽ mang ngươi đi, khi ấy ngươi hôn mê, tay lại vẫn cứ ôm cứng lấy Trương Ly Nhi, chậc chậc, tình cảm của các ngươi đúng là sâu nặng!
Tử Bất Phàm cười nói.
- Ách, nếu ta nói với ngươi, ta và Trương Ly Nhi hoàn toàn trong sạch, ngươi tin không?
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Ngươi cảm thấy, ta sẽ tin?
Tử Bất Phàm không đáng nói.
- Trong sạch thật mà! Sao ngươi lại không tin? Ô miệt ta thì cũng thôi, nhưng không thể vu khống thanh bạch con nhà người ta thế được!
Vương Khả lập tức khuyên nhủ.
- Được rồi, đừng lảm nhảm mấy thứ vô dụng đó với ta, đời sống tình cảm của các ngươi, ta không quản! Ngươi nhanh dưỡng thương, bên ngoài bởi vì ngươi mà đang loạn hết cả lên!
Tử Bất Phàm không đáng nói.
- Ý gì?
Vương Khả ngơ ngác hỏi lại.
- Cao ốc Thần Vương số hai của ngươi đã bị thuộc hạ Ô Hữu Đạo dẫn người phá huỷ!
Tử Bất Phàm nói.