Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 812 - Chương 812: Tiền Của Mình Sao Lại Không Cầm

Chương 812: Tiền của mình sao lại không cầm

Ô Hữu Đạo hít sâu một hơi khí lạnh.

Sau đó mới như chợt có điều hiểu ra:

- Khó trách, bí mật gì ngươi cũng nói cho Điền Chân, khó trách ngươi tín nhiệm Điền Chân đến thế, khó trách tất cả bí mật của Kim Ô Tông, bao gồm cả hệ thống tình báo, ngươi đều giao cho Điền Chân... !

- Con riêng của Điền sư bá chết rồi?

Da đầu Hắc trưởng lão cũng tê rần.

- Giờ phải làm sao?

Bạch trưởng lão lo lắng nói.

Mí mắt Hoàng Hữu Tiên không ngừng nhảy động:

- Việc đã đến nước này, e rằng không còn cách nào khác! Tử Bất Phàm đã đoạt về hết thảy của Long Ô, giờ chỉ còn nước chờ Điền sư huynh đi đến, sau đó lại nghe Điền sư huynh phân phó!

Chúng nhân gật đầu. Lúc này tâm tình ai nấy đều rất là đè nén, không biết tiếp theo phải ăn nói thế nào với Điền sư huynh.

….

Năm ngày sau, Long Tiên Trấn! Nơi trú đóng của một đám đệ tử Ma giáo.

Vương Khả, Tử Bất Phàm, Trương Ly Nhi đi ra từ nơi trú đóng của đám đệ tử Ma giáo kia. Trong viện, đám tà ma ngổn ngang xiên vẹo! Ai nấy đều hốt hoảng, không ngừng khóc lóc xin tha.

- Ngươi và Trương Ly Nhi đúng là một đôi trời sinh! Đều là thổ phỉ cả!

Tử Bất Phàm trừng mắt kinh ngạc nói.

- Thổ phỉ cái gì? Là chính bọn hắn treo giải thưởng ta và Trương Ly Nhi, chỉ cần phát hiện ta và Trương Ly Nhi, một người thưởng một trăm vạn cân linh thạch, chúng ta phát hiện chính chúng ta mà! Chúng ta tới lĩnh thưởng, có gì mà không được? Trước đó chúng ta tới chỗ trú đóng của đệ tử Kim Ô Tông lãnh tiền, giờ lại tới chỗ trú đóng của Ma giáo lĩnh tiền, tiền chúng ta đáng có, sao lại không thể lĩnh? Bốn trăm vạn cân linh thạch đấy, ta và Trương Ly Nhi một người một nửa, có gì không đúng?

Vương Khả trừng mắt nói.

- Chính phải chính phải, bọn họ đâu có nói không được phép chính mình cử báo chính mình! Chúng ta cử báo chúng ta, có gì mà không được? Còn dám không trả tiền? Phi!

Trương Ly Nhi cũng trừng mắt nói.

Tử Bất Phàm:

-... !

- Quy củ là do bọn hắn tự định ra, Ô Hữu Đạo, Điền Chân treo thưởng? Đâu có điều nào quy định chính mình không thể cử báo chính mình? Ta và Trương Ly Nhi cùng lúc xuất hiện, bọn hắn thậm chí không cần phải thẩm duyệt tin tức xem có chính xác không, tiện lợi thế còn gì? Bọn hắn không chịu cho tiền, vậy thì đánh tới khi nào bọn hắn đưa tiền thì thôi!

Vương Khả sẵng giọng nói.

- Ta còn tưởng khi trước ngươi chỉ nói đùa thôi!

Tử Bất Phàm thần tình cổ quái nói.

- Nói đùa? Tiền của chính chúng ta, tại sao lại không cầm!

Trương Ly Nhi trừng mắt nói.

- Không sai!

Vương Khả tán đồng.

Tử Bất Phàm nhìn hai đứa ham tiền trước mắt, mẹ nó chứ, đúng là một đôi cực phẩm, không phải người một đường, không vào cùng một nhà a?

- Trương Ly Nhi, chuyện góp cổ phần, ngươi đừng nghĩ, cứ làm theo lời ta nói, ngươi trước báo tin bình an cho đệ đệ, nghe nói hiện tại bọn họ đang điên cuồng tìm ngươi, sau đó tới cao ốc Thần Vương học tập một đoạn thời gian, chờ ngươi học xong, vừa khéo cũng là thời điểm cao ốc Thần Vương khuếch trương!

Vương Khả nói.

- Hừ, quỷ hẹp hòi!

Trương Ly Nhi trừng mắt nhìn Vương Khả.

- Ngươi đừng trừng ta, công ty Thần Vương là của ta, đây là tiền ta dành cưới lão bà, sau này còn phải dùng công ty Thần Vương để kiếm tiền nuôi vợ con nữa, ngươi không hiểu nam nhân có gia đình sẽ cần tiền thế nào đâu!

Vương Khả làm ra bộ trang nghiêm nói.

Lần này Trương Ly Nhi lại không phản bác, chỉ vẫn khẽ trừng Vương Khả một cái.

- Vòng tay trữ vật của Điền Chân khi trước đâu rồi? Ngươi còn chưa phân cho ta đấy, nó cũng có phần của ta!

Trương Ly Nhi đột nhiên nhớ ra chuyện vòng tay trữ vât, hỏi nói.

- Ách? Không có, không thấy, xài hết rồi!

Vương Khả nói.

- Đánh rắm!

Trương Ly Nhi giận mắng.

- Điền Chân là ta giết chết, vòng tay trữ vật kia hẳn phải thuộc về ta mới đúng?

Tử Bất Phàm cũng xen vào.

- Tử Bất Phàm, ngươi nói ra lời này lương tâm không đau à? Lần đó ta tổn thất thảm trọng thế nào ngươi biết không? Mất Kim Vũ Mao, tiên thiên công đức dùng hết, Nam Minh Ly Hỏa cũng bị ngươi lấy đi, tất cả tổn thất đều là bởi ngươi! Ngươi chiếm tiện nghi lớn vậy rồi, còn mặt dày mày dạn nhắc đến vòng tay trữ vật với ta!

Vương Khả trừng mắt nói.

Tử Bất Phàm cũng trừng mắt nhìn lại Vương Khả. Song nàng biết, tiền này đã bị Vương Khả nuốt vào, tuyệt đối không có chuyện hắn nhả ra.

- Hôm qua ngươi và Tử Trọng Sơn đi viếng mồ mả cha mẹ, các ngươi đặt thi thể Điền Chân trước mộ, lột da tróc thịt! Ta đều không tiện nhắc tới tổn thất, giờ ngươi còn không biết xấu hổ đề cập chuyện tiền nong với ta?

Vương Khả giận nói.

- Đánh rắm, Vương Khả, ngươi làm như chẳng lấy được gì ấy nhỉ? Thế Đại Tử vương triều thì sao?

Tử Bất Phàm trợn mắt nói.

- Đại Tử vương triều, chuyện đó còn xa lắm, giờ mới chỉ khống chế được Tử Kinh mà thôi, tiểu biểu ca ta còn cần không biết bao nhiêu trường chiến tranh mới có thể thống nhất! Hơn nữa, chuyện này ta lại không nhúng tay, ngươi nhắc tới nó làm gì?

Vương Khả trách nói.

- Ngươi còn nói!

Tử Bất Phàm giận đến nổ phổi.

Một cỗ khí tức cường đại bạo phát ra, hiển nhiên là bị lời trách mắng của Vương Khả chọc giận.

- Ách, đừng nóng giận, ta chỉ tùy tiện nói chút vậy thôi, hơn nữa, ngươi xem, giờ ta thảm biết bao nhiêu, cao ốc Thần Vương đều sụp, thiếu chút nữa là phá sản, ngươi cũng đừng để ý chút tiền lẻ kia làm gì!

Vương Khả lập tức cười bồi nói.

Trương Ly Nhi ở bên cười mỉa mai:

- Đáng đời!

- Ngươi cười cái gì? Mắc mớ gì tới ngươi!

Vương Khả trừng mắt nhìn Trương Ly Nhi.

Tử Bất Phàm hung hăng nhìn Vương Khả một cái, rốt cục không nói gì thêm.

- Được rồi, Vương Khả, ta đi! Ngươi sớm xử lý gọn gàng chuyện Ma giáo, khôi phục cao ốc Thần Vương số hai, ta còn phải dựa vào đó để vét tiền nữa!

Trương Ly Nhi mở miệng nói.

- Yên tâm!

Vương Khả thề thốt bảo đảm.

Trương Ly Nhi tung người bay lên trời, tan biến không thấy đâu nữa.

Vương Khả nhìn phế tích cao ốc Thần Vương số hai cách đó không xa, trong lòng không khỏi phiền muộn:

- Tên điên Ô Hữu Đạo kia, tự dưng đánh sụp cao ốc làm gì không biết? Mẹ nó, lần này tổn thất to!

Bình Luận (0)
Comment