Trương Ly Nhi tức giận nói.
Trương Thần Hư thần tình cổ quái nói:
- Tỷ, ngươi cứ chăm chăm công ty Thần Vương như thế làm gì? Nhà chúng ta cũng đâu thiếu tiền!
- Đánh rắm, tiền đó đâu phải của ta! Trong nhà còn một đám tông lão coi chừng! Ta không tích chút tiền? Dựa vào ngươi? Vậy còn không bằng tự thân kiếm tiền!
Trương Ly Nhi trừng mắt nói.
- Vương Khả? Hắn đúng là hơi quá đáng, tỷ, sau này đừng để ý hắn nữa! Ta sẽ tìm cơ hội giáo huấn hắn một phen!
Trương Thần Hư hít sâu một hơi, nói.
- Đánh rắm, không để ý hắn, thế ta vét tiền kiểu gì?
Trương Ly Nhi trừng mắt hỏi lại.
- Hả?
Trương Thần Hư ngơ ngác.
- Tên Vương Khả này là hảo thủ vét tiền! Ta chưa thấy ai vét tiền khủng bố như hắn! Ngày đó dây dưa một lúc với Hoàng Hữu Tiên mà cũng vét được năm trăm vạn cân linh thạch! Hai ngày trước, nếu không phải ta một mực đi theo hắn, hai trăm vạn cân linh thạch của ta cũng thiếu chút bị hắn nuốt trọn!
Trương Ly Nhi giận nói.
Trương Thần Hư tròn mắt:
- Chuyện là thế nào? Tỷ, hai trăm vạn cân linh thạch đâu ra?
- Ngươi đừng quản, mặc dù Vương Khả không đồng ý ta góp cổ phần, nhưng hắn đáp ứng hợp tác với ta rồi, sau này ngươi sẽ đến công ty Thần Vương học tập cách kiếm tiền!
Trương Ly Nhi trịnh trọng nói.
- Tỷ? Ta đến công ty Thần Vương học tập?
Trên mặt Trương Thần Hư chất đầy vẻ không tình nguyện.
- Làm sao? Chẳng lẽ phải bắt ta cúi mình đi học tập?
Trương Ly Nhi trừng mắt hỏi lại.
- Ta... !
Cơ mặt Trương Thần Hư cứng ngắc.
- Vương Khả nói, hắn muốn mở cao ốc Thần Vương ra bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, còn để ta phụ trách, sau này sẽ trích phần trăm cho ta? Hừ, nằm mơ! Ngươi học cho tốt, đợi học xong thủ pháp kiếm tiền của Vương Khả rồi, chúng ta ra ngoài tự mở thương hiệu!
Trương Ly Nhi trịnh trọng nói.
- Tỷ, không cần, Trương gia chúng ta cũng có thương hiệu!
Trương Thần Hư buồn bực nói.
- Ngươi biết cái gì, mô thức kinh doanh của chúng ta có vấn đề! Một khi cạnh tranh với công ty Thần Vương, sợ rằng đến cả nước canh đều không có mà uống! Nhất định phải nhân cơ hội này học tập người ta!
Trương Ly Nhi trừng mắt nói.
- Tỷ, ngươi có nghĩ quá khoa trương rồi không? Công ty Thần Vương làm sao có thể so được với sản nghiệp nhà chúng ta?
Trương Thần Hư vẫn cứ không tin.
- Ngươi biết cái gì, ta tung hoành khắp thương trường, còn không nhìn ra được? Mô thức kinh doanh của công ty Thần Vương quá tiên tiến! Nghe ta, không sai đâu! Phải bắt ta quất ngươi mới chịu?
Trương Ly Nhi trừng mắt quát.
Trương Thần Hư lúng túng đáp:
- Được, được rồi!
- Nghe nói, nguyên một đám sư đệ sư muội Kim Ô Tông cùng theo ngươi phân liệt khỏi Kim Ô Tông?
Trương Ly Nhi hiếu kỳ nói.
- Đúng vậy! Bọn họ rất là tin phục ngươi! Nói không muốn ở lại Kim Ô Tông để bị người mắng chửi!
Trương Thần Hư gật đầu.
- Vậy được, tất cả bọn họ sẽ cùng theo ngươi đến công ty Thần Vương, học tập cho tốt! Sau này về giúp ta khai thác thị trường!
Trương Ly Nhi nói.
- Cái gì? Tỷ, bọn họ theo chúng ta đi ra, ta lại dẫn bọn hắn cùng tới công ty Thần Vương làm công? Làm thế, mặt mũi ta biết để vào đâu?
Trương Thần Hư cả kinh kêu lên.
- Cần mặt mũi, cần mặt mũi làm gì? Chờ học xong chiêu trò của công ty Thần Vương rồi, ta sẽ dẫn các ngươi cùng đi ra kiếm nhiều tiền, đó mới là mặt mũi, hiểu chưa?
Trương Ly Nhi trừng mắt nói.
Trương Thần Hư thần tình cổ quái, lại chỉ biết buồn bực gật đầu.
- Ai, nếu Vương Khả không trở về Ma giáo thì tốt biết mấy!
Trương Ly Nhi nhíu mày nói.
- Tỷ, ngươi mới tách ra khỏi Vương Khả bao lâu, đã bắt đầu nghĩ đến hắn rồi? Biểu hiện này của ngươi có gì đó không bình thường? Không lẽ ngươi thật thích Vương Khả?
Trương Thần Hư nhíu mày lo lắng nói.
- Ngươi nói bậy bạ gì đấy? Giờ ta mới phát hiện, Vương Khả vét tiền nhặt bảo mà cứ như chơi đùa, mỗi giây mỗi phút ở bên cạnh hắn đều có thể nhặt tiền! Đoạn thời gian này tách ra, ngươi tính xem ta tổn thất bao nhiêu là tiền!
Trương Ly Nhi rầu rĩ nói.
Trương Thần Hư:
-... !
Tỷ, trong mắt ngươi chỉ có tiền!
Kim Ô Tông! Kim Ô Điện!
Ô Hữu Đạo, hắc bạch nhị trưởng lão đều nhìn về phía Hoàng Hữu Tiên.
- Điền sư huynh nói thế nào?
Ô Hữu Đạo hỏi.
Sắc mặt Hoàng Hữu Tiên rất là khó coi:
- Ta đã báo tin con riêng Điền Chân ngộ hại cho hắn biết, nhưng mà... !
- Ngươi nói nhanh đi nào!
Ô Hữu Đạo sốt sắng thúc giục.
- Điền sư huynh chỉ nói một câu, biết rồi!
Hoàng Hữu Tiên sầm mặt nói.
- Điền sư huynh bình tĩnh thế à?
Ô Hữu Đạo biến sắc.
Hoàng Hữu Tiên trầm trọng gật đầu.
- Sư tôn, ngữ khí vị Điền sư bá kia bình tĩnh thì có gì không tốt?
Bạch trưởng lão hiếu kỳ nói.
- Ngươi không hiểu, ngươi không hiểu, thường thường những lúc tức giận Điền sư huynh đều rất bình tĩnh! Càng là phẫn nộ lại càng bình tĩnh!
Ô Hữu Đạo thần sắc khó coi nói.
- Vậy, ý của vị Điền sư bá kia là gì?
Hắc trưởng lão cũng hiếu kỳ hỏi.
- Ta không biết, Điền sư huynh vốn là định tới, nhưng giờ lại đột nhiên nói với ta, hắn có chuyện gấp cần làm, qua một đoạn thời gian mới có thể đến được! Bảo chúng ta cứ nhìn vào mà xử lý!
Hoàng Hữu Tiên trầm giọng nói.
Đại điện lặng ngắt như tờ.
- Điền sư huynh đang trách chúng ta, không, là đang trách ngươi!
Ô Hữu Đạo nhìn Hoàng Hữu Tiên, nhẹ giọng nói.
- Hừ, trách ta cái gì? Ngày đó là ngươi và Điền Chân cùng đi đối phó Vương Khả, Tử Bất Phàm. Ngươi không bảo vệ Điền Chân cho tốt, ngươi cảm thấy Điền sư huynh sẽ không trách ngươi?
Hoàng Hữu Tiên trừng mắt nói.
- Thế giờ phải làm sao?
Ô Hữu Đạo sắc mặt khó coi nói.
- Điền sư huynh rất tức giận, tức giận phi thường! Hắn không gấp gáp tới, e rằng là muốn chờ chúng ta cho hắn một câu trả lời thỏa đáng!
Hoàng Hữu Tiên trầm giọng nói.
- Thỏa đáng? Thế nào là thỏa đáng? Vừa nãy tin tức mới truyền về, nói Tử Bất Phàm đã trọng chưởng Ma giáo! Long Cốt đều thần phục dưới trướng nàng, hiện tại chúng ta căn bản không làm gì được Tử Bất Phàm cả!
Ô Hữu Đạo nhíu mày nói.
- Vậy còn Vương Khả thì sao!
Hoàng Hữu Tiên híp mắt nói.
- Hả?
Chúng nhân đồng loạt quay đầu nhìn Hoàng Hữu Tiên.