Phụ trách: Vô Tà Team
Rất nhanh Trương Chính Đạo đã hiểu ý của Vương Khả, lập tức gật đầu:
- Không sai, ta không thấy gì, nơi đó không có gì!
Hai người vòng qua hai cây đại thụ tiếp tục chạy.
Nhưng mới chạy một lát, phía trước lại xuất hiện năm nam tử ngăn cản đường đi của Vương Khả.
- Ha ha, Vương Khả, Trương Chính Đạo? Đã lâu không gặp?
Nam tử áo trắng cầm đầu cười lạnh nói.
Gọi ra tên của Vương Khả và Trương Chính Đạo? Vương Khả biến sắc, không nên nha, mình ngụy trang làm sao có thể bị nhận ra?
- Trương… Trương Thần Hư?
Trương Chính Đạo biến sắc nhìn người kia.
Lúc trước Trương Thần Hư tuyên bố Kim Ô huyền thưởng lệnh, kết quả ở ngoài sơn môn của Thiên Lang Tông, bị Vương Khả và Trương Chính Đạo ăn vạ, lại bị Thiên Lang Tông hiểu lầm dùng sét đánh trọng thương.
Hiện tại thương thế đã khôi phục, dẫn một đám thủ hạ chặn đường đi của hai người.
Không chỉ năm người trước mắt, trên cây bốn phía còn đứng 15 người, bao bọc vây quanh Vương Khả và Trương Chính Đạo.
- Chư vị thượng tiên, các ngươi nhận lầm người rồi?
Vương Khả mở miệng nói.
Trương Thần Hư híp mắt nhìn Vương Khả, lại nhìn Trương Chính Đạo, lúc trước mình lại thua ở trong tay hai gia hỏa này? Thật là sỉ nhục!
- Sư huynh, không sai, chính là bọn họ, Trương Chính Đạo hoá trang, lần trước làm ta bị ám ảnh mấy ngày, ta liếc mắt liền nhận ra!
- Vương Khả, Trương Chính Đạo? Ha ha, chúng ta mới canh hai ngày, bọn họ liền rời núi? Còn dùng trang phục như lần trước, ha ha ha ha!
- Bọn họ vừa ra sơn môn, chúng ta liền nhận ra, ha ha, còn chạy vào trong rừng này, thực là không thể tốt hơn!
Đám đệ tử Kim Ô Tông cười lạnh.
Hiển nhiên, lần trước trên đường ba người Vương Khả tiến về Thiên Lang Tông, chính là dùng ngụy trang một đường thông quan. Nhưng hôm nay lại thành sơ hở lớn nhất.
Trương Thần Hư lạnh lùng nói:
- Nhiếp Thiên Bá nói quả nhiên không sai, các ngươi chẳng mấy chốc sẽ ra Thiên Lang Tông! Hừ, để ta đợi thật lâu!
- Nhiếp Thiên Bá? Hắn còn sống?
Vương Khả lại sững sờ.
Không thể, ngày đó không phải nổ chết ở ngoài Trấn Ma Tự sao? Còn do Trương Chính Đạo tự tay chôn!
- Không sai, chúng ta mới từ Chu Tiên Trấn tới, hừ, lúc đầu nghĩ đến đám các ngươi trốn ở trong sơn môn không ra, nên đi tìm Nhiếp Thiên Bá thu lợi tức, hắn lại lấy mệnh toàn tộc cam đoan, các ngươi sẽ lập tức rời sơn môn, ha ha ha, Vương Khả, Trương Chính Đạo, hôm nay các ngươi chạy nữa không?
Trương Thần Hư lạnh lùng nói.
Bốn phía, 19 đệ tử Kim Ô Tông nhanh chóng rút ra trường đao.sát khí cường đại bao phủ hai người.
- Kim Đan cảnh? Có 8 cái?
Vương Khả biến sắc.
Ngâm!
Đột nhiên một thanh trường kiếm gác lên cổ Vương Khả.
Trương Thần Hư và Vương Khả sững sờ, lại là Trương Chính Đạo gác trường kiếm lên cổ Vương Khả.
- Thần Hư huynh, ngày xưa ta giả mạo ngươi, còn ăn vạ ngươi, đều là do tên vương bát đản Vương Khả này bức, không liên quan gì tới ta, ta biết hỗn đản này làm quá nhiều sự tình người người oán trách, sẽ gặp báo ứng, là ta cố ý dẫn hắn ra, hiện tại ta giúp ngươi bắt Vương Khả, muốn chém giết muốn róc thịt, tất cả do Thần Hư huynh làm chủ!
Trương Chính Đạo mở miệng nói.
Trương Thần Hư:
-...
Đám đệ tử Kim Ô Tông:
-...
Đám đệ tử Kim Ô Tông làm sao có thể nghĩ đến, bên mình còn chưa động thủ, đối phương đã trở mặt? Hai người này rốt cuộc là hợp tác hay cừu gia?
- Trương Chính Đạo, ngươi bán bạn cầu vinh, không coi nghĩa khí ra gì!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Không phải, Vương huynh, một mình ngươi chết, dù sao cũng tốt hơn hai người chúng ta cùng chết!
Trương Chính Đạo khuyên nhủ.
- Thần Hư huynh, oan có đầu nợ có chủ, ngươi muốn tìm Vương Khả, ta giúp ngươi bắt được!
Trương Chính Đạo nịnh nọt áp giải Vương Khả tiến lên.
Đám đệ tử Kim Ô Tông đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết xử lý như thế nào, đều nhìn về phía Trương Thần Hư.
Trương Thần Hư cũng có chút choáng váng, thẳng đến Trương Chính Đạo áp giải Vương Khả đến phụ cận.
- Động thủ!
Trương Chính Đạo quát.
Thời điểm nói chuyện, Trương Chính Đạo nhào về phía Trương Thần Hư. Trương Thần Hư cười lạnh, bạch phiến trong tay phất một cái.
Oanh!
Trương Chính Đạo đánh lén bị Trương Thần Hư hất bay ra ngoài, giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi.
- Vương huynh, ngươi không tử tế! Đã nói cùng nhau động thủ, nhưng ngươi lại bất động? Phốc!
Trương Chính Đạo rớt xuống đất.
Ngâm!
Mấy thanh trường đao gác ở trên cổ Trương Chính Đạo, Trương Chính Đạo bị bắt.
- Thêm chút tâm được không, Trương Chính Đạo, chút thủ đoạn ấy của ngươi, Thần Hư huynh không nhìn ra được sao? Tỉnh lại đi!
Vương Khả ở một bên quở trách nói.
Cách đó không xa, khuôn mặt của Trương Thần Hư cứng đờ, vừa rồi bản thân còn thật nhìn không ra, cho rằng Trương Chính Đạo không tiết tháo bán bạn cầu vinh. Nếu không phải mình thực lực cường đại, vừa rồi nói không chừng thật bị đối phương ám toán.
- Hừ, Trương Chính Đạo, ta sẽ để ngươi nếm thử cái giá khi lừa dối ta!
Trương Thần Hư lạnh giọng nói.
- Thần Hư huynh, được rồi, tiểu thủ đoạn của Trương Chính Đạo, ngươi đã sớm nhìn thấu, cũng đừng so đo với hắn, cho ta chút mặt mũi được không!
Vương Khả tiến lên phía trước nói.
- Nể mặt ngươi, ngươi tính là thứ gì? Vương Khả, hôm nay ta là tới báo thù!
Trương Thần Hư lạnh giọng nói.
Đồng thời Trương Thần Hư cũng đề phòng, bởi vì hai người trước mắt thoạt nhìn tà môn quỷ dị, vừa rồi Trương Chính Đạo đánh lén, hiện tại ngươi sẽ không đánh lén nữa đó chứ?
- Ta tính là cái gì? Gia sư Trần Thiên Nguyên, các ngươi thật dám giết ta sao? Đến, tới giết đi, giết đệ tử thân truyền của Trần Thiên Nguyên, chính là hạ chiến thư với toàn bộ Thiên Lang Tông, các ngươi là muốn kết minh với Ma giáo sao?
Vương Khả quát lạnh.
Trương Chính Đạo biến sắc mắng:
- Trước kia phối hợp nhiều lần như vậy, bắt giặc trước bắt vua, ta nói hôm nay sao ngươi lại quên, thì ra ngươi là có chỗ dựa, nhìn ra bọn họ không dám giết ngươi, mới không phối hợp ta? Ngươi lại không nói sớm, hại ta ăn một chưởng!
Trương Chính Đạo mặt đen như đáy nồi, Vương Khả này thật khốn nạn.
- Đệ tử của Trần Thiên Nguyên? Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?
Trương Thần Hư tiến lên trước một bước, lạnh lùng nói.