Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 834 - Chương 834: Đã Nói Là Một Mẻ Hốt Gọn

Chương 834: Đã nói là một mẻ hốt gọn

Phụ trách: Vô Tà Team

Hoàng Hữu Tiên phẫn nộ không thôi.

Trước kia còn khoác lác với ta, nói cái gì mà đệ nhất đường chủ Ma giáo, bắt Vương Khả dễ như trở bàn tay, đây là dễ như trở bàn tay của ngươi đấy hả?

- Ngươi đừng nói nhảm nữa, nhanh tới cứu ta!

Ô Hữu Đạo kêu lên.

Đầu bên kia, Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư cầm cự với hắc bạch nhị trưởng lão, Xà Vương thì dựa vào Thần Vương Ấn trấn áp Ô Hữu Đạo, khiến Ô Hữu Đạo buồn bực không để đâu cho hết.

- Cứu ngươi? Ha ha, Ô Hữu Đạo, ngươi quên ta đã nói gì với ngươi rồi ư? Vì hôm nay, ta đã chuẩn bị rất chu đáo, thập diện mai phục, chỉ còn chờ các ngươi tự chui đầu vào lưới, một mẻ hốt gọn, giờ còn định chạy trốn? Hôm nay các ngươi đừng hòng trốn thoát một ai!

Vương Khả cười lạnh nói.

- Ngươi đánh rắm, trước là ngươi hiểu lầm Hoàng Hữu Tiên, vừa rồi kết giới Đại La Kim Bát cũng bị phá, ngươi thập diện mai phục cái khỉ khô, trăm ngàn sơ hở, còn đòi một mẻ hốt gọn? Vương Khả, ngươi không khoác lác thì chết à?

Ô Hữu Đạo trừng mắt nói.

- Không phải ta đã trấn áp ngươi rồi đấy thôi?

Vương Khả cũng trừng mắt nói.

Ô Hữu Đạo:

-... !

Mẹ kiếp, thật là mất mặt, ta đường đường Ô Hữu Đạo, sao lại bị đứa mặt dày như ngươi trấn áp? Mẹ nó chứ!

- Lên cho ta!

Ô Hữu Đạo rống to.

Ầm ầm!

Thần Vương Ấn khe khẽ run rẩy.

- Vương Khả, lực lượng của Ô Hữu Đạo quá lớn, sắp không trấn áp được nữa rồi!

Xà Vương gấp gáp nói.

- Cứ thoải mái đi, hết thảy đều nằm trong tính toán của ta!

Vương Khả an ủi nói.

- Bành!

Đột nhiên, từ trong miệng Ô Hữu Đạo bay ra một con quạ đen, quạ đen bay đến, dùng trảo bén chụp lấy Xà Vương, nhất thời khiến cho Xà Vương khổ không thể tả.

- A a a, Vương Khả, điều này có nằm trong tính toán của ngươi không? Vảy ta bị cào nát mất!

Xà Vương thống khổ kêu lên.

- Ta đang cố, ngươi gắng chịu đựng chút!

Vương Khả trấn an.

- Đánh rắm, Vương Khả, ngươi chẳng hề có chuẩn bị gì sất, đúng không?" Xà Vương buồn bực quát.

Oa!

Quạ đen kia thấy không làm gì được Xà Vương, lập tức quay sang đánh tới Vương Khả

- Định Quang Kính, chiếu!

Vương Khả vung tay thúc giục Định Quang Kính.

Ông!

Quạ đen đột nhiên dừng lại, cũng ngay nháy mắt đó, ba mươi thanh phi kiếm ồ ạt xông thẳng tới.

Oanh!

Lập tức, quạ đen bị ba mươi thanh phi kiếm chém cho lông vũ rơi đầy đất.

- Mở cho ta!

Giữa không trung chợt vang lên một tiếng rống to.

Oanh!

Là Hoàng Hữu Tiên, hắn cắn răng không quản tới Trương Ly Nhi, bất thần bạo phát ra lực lượng khủng bố. Một luồng sóng xung kích cực mạnh tán phát, chấn văng ba người đang vây quanh.

- A!

Trương Ly Nhi kêu thảm một tiếng, bay ngược ra sau.

- Phốc!

Cung Vi cũng bị lực phản chấn kích thương, phun ra một búng máu tươi.

- Cung Vi, ngươi sao rồi?

Giới Sắc nhịn đau, lập tức nhào đến.

Cung Vi thấy Giới Sắc quan tâm đến mình, trên mặt lập tức chớp qua một tia cuồng hỉ:

- Tướng công, ngươi quan tâm ta?

- A di đà phật!

Nét mặt Giới Sắc cứng lại, lập tức quay mặt qua chỗ khác.

- Vương Khả, chết đi!

Tay cầm phất trần của Hoàng Hữu Tiên khẽ hất lên, quăng ném về phía Vương Khả.

- Ha ha ha, Vương Khả, ngươi nhất định phải chết, Hoàng Hữu Tiên phát điên rồi!

Ô Hữu Đạo cười to.

- Dừng tay!

Trương Ly Nhi vội kêu.

Nhưng mà, một kích vừa rồi đã chấn thương Trương Ly Nhi, Cung Vi, Giới Sắc, Hoàng Hữu Tiên lại đang lấy tốc độ Nguyên Thần Cảnh lao vút đến, hiển nhiên là muốn liều mạng.

Ngay thời khắc phất trần kia sắp quăng trúng Vương Khả, chợt ông một tiếng, giữa hư không đột nhiên xuất hiện một bàn tay màu vàng óng chụp lấy phất trần. Cùng lúc, lại một bàn tay màu vàng óng khác đột ngột hiện ra, bắt sống Hoàng Hữu Tiên.

- Cái gì?

Hoàng Hữu Tiên biến sắc.

- A di đà phật!

Tiếng Phật hiệu to rõ truyền khắp Chu Kinh.

Chỉ thấy một pháp tướng Như Lai Phật tổ cao mười trượng chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, bất ngờ giơ ra hai tay nắm lấy Hoàng Hữu Tiên và phất trần của hắn.

Oanh!

Pháp tướng Như Lai Phật tổ đột nhiên phát lực, tách ra Hoàng Hữu Tiên và phất trần, niết mạnh Hoàng Hữu Tiên trong lòng bàn tay.

- Pháp tướng Như Lai Phật tổ của ta? Sao lại, sao lại, sao lại … ?

Ô Hữu Đạo cả kinh kêu lên.

- Tử Bất Phàm?

Cung Vi không khỏi biến sắc.

Là Tử Bất Phàm đang đạp bước giữa trời, điều khiển pháp tướng Như Lai Phật tổ bắt sống Hoàng Hữu Tiên.

- Giáo chủ Ma giáo?

Cách đó không xa Trương Chính Đạo cũng biến sắc.

- Tử Bất Phàm, sao ngươi lại ở chỗ này?

Hoàng Hữu Tiên cả kinh kêu lên.

- Không phải đã nói với ngươi rồi ư? Vì đối phó các ngươi, ta hao tổn tâm cơ, bố trí ra thiên la địa võng, quyết phải một mẻ hốt gọn, hôm nay, các ngươi đừng hòng thoát được một ai!

Vương Khả kêu lên.

- Cái gì? Tử Bất Phàm là Vương Khả ngươi kêu đến?

Hoàng Hữu Tiên trừng mắt thất thanh.

- Nói nhảm! Giáo chủ đương nhiên là ta mời tới! Hoàng Hữu Tiên, ngươi hù dọa ta suốt bốn tháng, ngươi tưởng ta sẽ sợ? Hừ, lần này ta khiến ngươi có đi mà không có về!

Vương Khả trừng mắt giận nói.

- Ngươi đánh rắm, ai hù dọa ngươi suốt bốn tháng? Chính ngươi nhận lầm người, ngươi lại đổ vấy hết cho ta?

Hoàng Hữu Tiên buồn bực muốn thổ huyết.

- Ta không quản, chỉ biết ngươi muốn ám sát ta là thật! Ta không oan uổng ngươi là được rồi!

Vương Khả trừng mắt quát.

Hoàng Hữu Tiên tức tối nhìn Vương Khả.

Giữa không trung, Tử Bất Phàm cũng nhíu mày nhìn xuống Vương Khả:

- Vương Khả, ngươi đang đùa ta? Luôn mồm thề thốt cam đoan, nói Hoàng Hữu Tiên một mực ẩn núp bên người ngươi, thì ra là ngươi hiểu lầm?

- Ách, giáo chủ, trung gian khả năng có chút ngoài dự liệu, nhưng kết quả đâu có sai! Vừa khéo ta đáp ứng giúp ngươi ứng phó Hoàng Hữu Tiên, thế này chẳng phải càng tốt? Để ý kết quả là được rồi, cần gì băn khoăn quá trình! Bắt lấy Hoàng Hữu Tiên là xong hết, không phải sao?

Vương Khả lúng túng nói.

Lần này nếu Hoàng Hữu Tiên không đến ám sát, sợ rằng hắn khó mà ăn nói với Tử Bất Phàm!

Tử Bất Phàm hung hăng trừng mắt nhìn Vương Khả một cái, thế này mà là có chút ngoài dự liệu? Từ đầu tới đuôi đều là ngươi nhìn lầm, mẹ nó chứ, đánh bậy đánh bạ cuối cùng thành chó ngáp phải ruồi?

Bình Luận (0)
Comment