Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 846 - Chương 846: Chúng Ta Đến Là Để Hiến Máu

Chương 846: Chúng ta đến là để hiến máu

Thử Vương cũng gấp gáp nói.

Nhiếp Thiên Bá âm nhu khẽ nhíu mày, như là có điều suy tư.

Vương Khả lại biến sắc, mặc cho các ngươi tra tấn? Sao thế được?

- Long Huyết tiền bối, ta có bệnh tim mãn tính, chịu không được kinh hãi, cũng chịu không được hành hạ, một khi bị tra tấn, lập tức sẽ đột tử!

Vương Khả nôn nóng nói.

Chu Lâm:

-... !

Thử Vương:

-... !

Mặt dày như ngươi mà lại chịu không nổi kinh hãi? Sẽ đột tử? Ngươi lừa ai đấy?

Nhiếp Thiên Bá âm nhu nhìn chằm chằm Vương Khả một lúc lâu, cuối cùng híp mắt nói:

- Không được động tới Vương Khả, phong tu vi hắn, nhốt lại, chờ Long Cốt đến!

- Chủ thượng!

Trên mặt Chu Lâm, Thử Vương chất đầy vẻ không tình không nguyện.

- Hả? Lời của ta các ngươi đều không nghe?

Ánh mắt Nhiếp Thiên Bá âm u chuyển lạnh.

- Vâng! Thuộc hạ không dám!

Hai người lập tức không dám nhiều lời nữa.

- Về phần Trương Chính Đạo cùng Xà Vương?

Trong mắt Nhiếp Thiên Bá chớp qua một tia sát khí.

- Long Huyết tiền bối, ta cũng có bệnh tim mãn tính, ta cũng sẽ đột tử!

Trương Chính Đạo hoảng hốt kêu lên.

- Long Huyết tiền bối, ta cũng có bệnh tim mãn tính, ta cũng sẽ đột tử!

Trương Chính Đạo hoảng sợ la lên.

Nhiếp Thiên Bá âm nhu:

-... !

- Trương Chính Đạo, ngươi có phải bị bệnh không, Long Huyết tiền bối vốn muốn giết ngươi, ngươi có bệnh tim, chẳng lẽ còn phải trước giúp ngươi chữa bệnh, sau đó lại giết?

Vương Khả ở bên trợn mắt nói.

- Vậy, vậy ta phải làm thế nào? Vương Khả, ngươi không sao, nhưng ta xui xẻo a!

Trương Chính Đạo buồn bực kêu.

- Cái gì gọi là ta không sao? Ngươi không nghe thấy Long Huyết tiền bối nói à? Hắn muốn phong ấn tu vi, giam giữ ta! Ta không sao chỗ nào?

Vương Khả trừng mắt nói.

- Ngươi nói với ta điều này là có ý gì?

Trương Chính Đạo buồn bực kêu.

Đối diện Nhiếp Thiên Bá âm nhu khẽ nhăn mặt:

- Vốn ta còn không có ý định giết các ngươi, nhưng nghe các ngươi nói nhảm nhiều như vậy, chết cũng là đáng đời!

- Đừng mà, Long Huyết tiền bối, ta nguyện ý đầu hàng, thề trung thành với ngươi!

Trương Chính Đạo lập tức gấp gáp nói.

- Thề trung thành với ta?

m nhu Nhiếp Thiên Bá trầm giọng nói.

- Đúng, giống như Chu Lâm, Thử Vương, ta cũng là Nguyên Anh Cảnh, ta có thể làm chó săn cho ngươi!

Trương Chính Đạo hốt hoảng nói.

- Trương Chính Đạo, ngươi đúng là mặt dày! Chủ thượng không cần sự trung thành từ loại không muốn mặt như ngươi!

Chu Lâm trừng mắt cả giận nói.

- Chủ thượng, tên Trương Chính Đạo này cũng như Vương Khả, miệng đầy bậy bạ, ngươi tuyệt đối đừng tin tưởng hắn!

Chu Lâm vội vàng nói.

- Không sai! Chủ thượng, giết hắn!

Thử Vương cũng cấp thiết nói.

- Chủ thượng ở trên, xin nhận một lạy từ thuộc hạ Trương Chính Đạo!

Trương Chính Đạo lập tức không chút tiết tháo khom lưng bái lạy.

Vương Khả, Xà Vương đều giương mắt nhìn Trương Chính Đạo, ngươi đây là cường hành ôm bắp đùi?

Nhiếp Thiên Bá âm nhu không khỏi nhíu mày:

- Hừ, gọi ta chủ thượng? Ta không kham được một lạy này của ngươi, lần này ngươi đến đây là muốn cứu ra Trương Thần Hư, ý đồ làm hỏng đại sự của ta, đều đáng chết!

- Giờ ta đã cải tà quy chính, không, giờ ta đã cải chính quy tà, ta sẽ không phá hư đại sự của chủ thượng, ta còn giúp chủ thượng hộ pháp!

Trương Chính Đạo vội nói.

- Không cần!

Sát khí quanh thân Nhiếp Thiên Bá âm nhu càng lúc càng thịnh.

Trương Chính Đạo không khỏi sốt ruột, giờ nên làm thế nào cho phải?

- Long Huyết tiền bối, lần này Trương Chính Đạo đến không phải là để phá hư đại sự của các ngươi, hắn đến là để giúp đỡ!

Vương Khả ở bên cũng xen miệng vào.

- Hỗ trợ? Vương Khả, ngươi tưởng lúc trước các ngươi nói chuyện chúng ta không nghe thấy? Còn muốn lừa gạt chủ thượng? Ngươi nằm mơ!

Chu Lâm khinh thường nói.

- Là thật, Long Huyết tiền bối, lần này Trương Chính Đạo tới là để hiến máu!

Vương Khả lập tức nói.

- Hiến máu?

Trương Chính Đạo sững sốt.

- Đúng vậy, ngươi không phải cũng là hậu nhân Trương Thiên Sư? Máu của ngươi cũng hữu dụng với tiền bối! Ngươi không phải đến hiến máu thì là gì? Trên đường tới đây ngươi còn thề thốt nói, nếu có người ngăn cản ngươi hiến máu cho tiền bối, ngươi sẽ liều mạng với kẻ đó!

Vương Khả quay sang Trương Chính Đạo chớp chớp mắt nói.

- Không sai, không sai, ta đến là để hiến máu, Long Huyết tiền bối, dùng máu của ta, máu của ta còn tốt hơn của Trương Thần Hư!

Trương Chính Đạo lập tức bắt lấy cọng rơm cứu mạng này.

- Ngươi cũng là hậu nhân Trương Thiên Sư?

Nhiếp Thiên Bá âm nhu chợt bỗng trầm mặc.

- Đúng vậy, tiền bối, à không, chủ thượng, dùng máu của ta đi! Chỉ cần hữu dụng với chủ thượng, dù có rút sạch máu của ta cũng không sao cả!

Trương Chính Đạo vội vàng nói.

- Chủ thượng, đừng nghe hắn nói bậy!

Chu Lâm, Thử Vương lập tức kêu lên.

Nhiếp Thiên Bá âm nhu lại bịt tai không nghe, ngón tay điểm tới, một mảnh vụn trường kiếm trên đất lập tức bay lên, xẹt qua da thịt Trương Chính Đạo, máu tươi bắn ra, sau đó tràn tới trong tay Nhiếp Thiên Bá âm nhu.

Nhiếp Thiên Bá âm nhu đưa lên miệng nếm thử, khiến Vương Khả nhìn mà không khỏi hai mắt trợn tròn. Ngươi dựa vào miệng nếm thử liền có thể phân biệt ra gia gia của chủ nhân huyết dịch là ai?

- Không sai, ha ha ha, còn có một tên hậu nhân Trương Thiên Sư? Tốt, tốt, tốt, xem ra không cần đợi đến Long Cốt mới có thể mở ra phong ấn Liên Hoa Huyết Quật!

Nhiếp Thiên Bá âm nhu hài lòng cười nói.

- Vì chủ thượng xông pha khói lửa, ta vạn chết không từ!

Trương Chính Đạo lập tức bắt đầu thề thốt.

- Ha ha ha ha, được, vậy ta giữ mạng cho ngươi, chẳng qua, ta muốn toàn bộ máu của ngươi!

Nhiếp Thiên Bá âm nhu cười nói.

- Thật phải rút khô?

Sắc mặt Trương Chính Đạo khẽ biến.

- Nhiếp!

Nhiếp Thiên Bá âm nhu vẫy tay một cái.

Ầm ầm!

Từ miệng vết thương của Trương Chính Đạo, vô số máu tươi bị rút ra, lúc này, Trương Chính Đạo không dám phản kháng, chỉ biết trơ mắt nhìn máu tươi của mình bị rút đi.

Rút sạch máu tươi, Trương Chính Đạo lập tức té ngã trên đất. Toàn bộ máu tươi của hắn đã bị Nhiếp Thiên Bá âm nhu cất chứa vào trong một chiếc hộp ngọc.

- Chủ thượng, thuộc hạ uống nước, đợi hồi máu rồi lại cho chủ thượng hút tiếp! Chủ thượng vạn tuế!

Bình Luận (0)
Comment