Phụ trách: Vô Tà Team
- Trần Thiên Nguyên bố trí, thật đúng là bí ẩn!
Đám đệ tử Kim Ô Tông sợ hãi thán phục.
Có lẽ bởi vì khống chế Vương Khả, cảm giác Vương Khả sẽ không dám nói láo, vậy cái này khẳng định là sự thật rồi.
Sắc mặt Trương Chính Đạo thì cổ quái, Vương Khả muốn gạt người, há mồm là có thể nói ra, cái ghế làm tín vật? Ngươi thấy trong nhà này cái gì cũng bị dời sạch, không tìm thấy những vật khác, mới chỉ có thể cầm cái ghế làm lệnh bài? Đây cũng quá tùy tiện rồi?
- Các ngươi không tin? Đi! Ta xách cái ghế, ngay ở sát vách, các ngươi đi theo ta là được!
Vương Khả nói.
- Chờ chút!
Trương Thần Hư lạnh lùng nói.
- Sao thế?
Vương Khả nghi ngờ hỏi.
- Ngươi xác định, cầm cái ghế này là được?
Trương Thần Hư lạnh lùng hỏi.
- Đúng vậy, ta tự mình dẫn các ngươi đi, các ngươi còn lo lắng cái gì?
Vương Khả nói.
- Hừ, ngươi và Trương Chính Đạo đều lưu lại nơi này, không cho phép đi qua!
Trương Thần Hư nói.
- Vì sao?
Vương Khả khó hiểu.
- Có tín vật là được, còn muốn các ngươi làm gì? Mang theo các ngươi, đến lúc đó các ngươi không nghe lời, cầu cứu cường giả ở sát vách, dẫn tới rất nhiều đệ tử Thiên Lang Tông, vậy chúng ta không phải là cái gì cũng không chiếm được? Hừ, ngươi và Trương Chính Đạo lưu ở nơi này, nếu dám gạt ta, ta giết các ngươi!
Trương Thần Hư lạnh lùng nói.
- Thế nhưng, thế nhưng...
Vẻ mặt của Vương Khả có chút sốt ruột.
Trên mặt Vương Khả sốt ruột, nhưng trong lòng lại nở hoa, bản thân không có trực tiếp đi qua, chính là chờ các ngươi nghĩ rõ ràng, nhiều năm lừa gạt, phi, nhiều năm từng trải, chỉ có biết suy nghĩ của khách hàng, mới có thể đưa khách hàng vào tròng.
- Các ngươi ở đây canh chừng Vương Khả, những người khác xách cái ghế, theo ta đi qua!
Trương Thần Hư trầm giọng nói.
- Vâng!
Đám đệ tử Kim Ô Tông đồng thanh nói.
Chỉ có hai đệ tử Kim Ô Tông bị lưu lại thì vẻ mặt phiền muộn.
- Yên tâm, nếu có điểm công đức, sẽ chia cho các ngươi!
Trương Thần Hư trầm giọng nói.
- Tạ ơn sư huynh!
Hai người chỉ có thể buồn bực nói.
- Nhớ kĩ, nếu Vương Khả, Trương Chính Đạo dám gạt ta, lập tức chặt một tay một chân của bọn họ!
Trương Thần Hư trầm giọng nói.
- Cái gì, ác như vậy!
Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.
- Vâng!
Hai đệ tử Kim Ô Tông đồng thanh nói.
Nói xong, Trương Thần Hư mang theo 17 đệ tử Kim Ô Tông, khiêng cái ghế đi ra cửa.
Giờ phút này, trong đại sảnh chỉ còn lại bốn người, Vương Khả, Trương Chính Đạo và hai đệ tử Kim Ô Tông. Mà giờ khắc này, Vương Khả nhìn Trương Chính Đạo nháy mắt. Trương Chính Đạo biết Vương Khả muốn động thủ.
…
Đại trạch sát vách nhà Vương Khả.
Trong một đại sảnh u ám, giờ phút này đứng một đám hắc y nhân, đang cung kính bái một nam tử áo đỏ.
- Đường chủ, sao ngài lại tới đây?
Một hắc y nhân kinh ngạc hỏi.
Đường chủ áo bào đỏ trực tiếp ngồi ở chủ vị, nhìn đám hắc y nhân lễ bái, chậm rãi vén mũ lên, là một nam tử trung niên coi như anh tuấn.
- Các ngươi nói tình huống một chút đi!
Đường chủ áo đỏ trầm giọng nói.
- Vâng, đoạn thời gian gần đây, độc vật của các đại tiên trấn trong Thập Vạn Đại Sơn đều bị người mua sạch, rất nhiều đệ tử chúng ta không mua được vật liệu tu hành, đường chủ lo lắng chính đạo thiết kế với chúng ta, cho nên phái chúng ta điều tra, rốt cục tra đến nơi này, chính là người sát vách, có quan hệ với Thiên Lang Tông!
Một hắc y nhân nói.
- Người sát vách đâu? Vừa rồi ta đến, không có nhìn thấy người?
Đường chủ áo đỏ lạnh lùng hỏi.
- Ta, chúng ta... đường chủ thứ tội, hai ngày trước còn có người, chúng ta còn chưa kịp động thủ, bọn họ đi ra ngoài mua thức ăn, sau đó không trở về, chúng ta, chúng ta...
Một hắc y nhân lập tức quỳ xuống.
Hiển nhiên, bọn hắn làm hỏng sự tình, không cách nào bàn giao với đường chủ.
- Không sao, tra được tới Thiên Lang Tông, cũng là một công lớn!
Đường chủ áo đỏ lại không trách tội.
- Tạ ơn đường chủ!
Đám hắc y nhân mừng rỡ không thôi.
Không nghĩ tới xảy ra sơ suất lớn như vậy, kết quả lại không bị trừng phạt. Xem ra gần đây tâm tình của đường chủ rất không tệ.
- Đường chủ, loại việc nhỏ này, ngài thân phận tôn quý, vì sao lại đích thân đến?
Một hắc y nhân hiếu kỳ hỏi.
- Đệ ngũ đường chủ nói, Thiên Lang Tông trống rỗng, Trần Thiên Nguyên không ở trong tông môn! Cho nên ta tới nhìn xem, đệ ngũ đường chủ có gạt ta hay không!
Đường chủ áo đỏ trầm giọng nói.
- Đệ ngũ đường chủ? Ngài nói qua thân phận của hắn cho chúng ta, chính là người vừa mới được Ma Tôn phong làm đường chủ? Hắn mới vừa vào Ma giáo, đúng là rất đáng hoài nghi! Trước kia giết nhiều đệ tử Ma giáo của chúng ta như vậy, loại người này được phong làm đường chủ, ta là cái thứ nhất không phục, ác tặc này, có tư cách gì...
Một hắc y nhân phẫn nộ nói, nhưng mới nói được một nửa.
- Phốc!
Đường chủ đánh ra một chưởng, hắc y nhân kia phun ra một ngụm máu tươi, ngã nhào trên đất, toàn thân co quắp.
- Đường chủ bớt giận!
Đám hắc y nhân vội vàng cầu xin.
Đường chủ áo đỏ lạnh lùng nhìn hắc y nhân hộc máu kia:
- Ngươi nghe cho kỹ, bao quát các ngươi! Nếu ai còn dám nói xấu ngũ đường chủ, thì đừng trách ta vô tình!
- Vâng!
Đám hắc y nhân nơm nớp lo sợ.
- Để các ngươi truy tra sự tình độc vật, nhưng lại làm đầu mối thất tung, lần này trở về, tất cả mọi người tự đi lãnh phạt đi!
Đường chủ áo đỏ lạnh lùng nói.
Đám hắc y nhân biến sắc, ngươi không phải mới vừa nói không truy cứu sao? Tại sao lại phạt chúng ta? Nhưng nhìn hắc y nhân hộc máu nằm dưới đất, mọi người trong nháy mắt minh bạch, đều do hắn nhục mạ ngũ đường chủ, nên chọc giận đường chủ. Đường chủ mặt ngoài không tức giận, nhưng trong lòng còn nhớ!
Lúc này, lại một hắc y nhân từ bên ngoài đi vào:
- Đường chủ, sát vách có người trở về!
Ánh mắt đám hắc y nhân sáng lên:
- Đường chủ, người sát vách trở về, chúng ta không có làm mất mục tiêu!
- Ừm?
Đường chủ áo đỏ sầm mặt lại, nhìn về phía đám hắc y nhân.
- Đường chủ, có phải chúng ta không cần lãnh phạt nữa hay không?
Một hắc y nhân thận trọng hỏi.