Nhiếp Thiên Bá âm nhu kinh ngạc nói.
- Nữ nhân điên? Làm sao, làm sao lại là ngươi?
Sắc Dục Thiên thốt lên kinh ngạc.
Cung Vi lau đi máu tươi nơi khóe miệng:
- Sắc Dục Thiên, dù ngươi không phải thứ tốt đẹp gì, nhưng mà, thân thể này là của tướng công ta, ta không thể để tướng công chết được!
- Nữ nhân điên, ngươi nói cái gì?
Sắc Dục Thiên nhíu mày trừng mắt nói.
Oanh két!
Lại một đợt lôi điện oanh kích xuống.
- Chết đi!
Nhiếp Thiên Bá rống to.
- Có ta ở đây, đừng mơ!
Cung Vi nhào tới.
Oanh!
Lôi điện bao phủ Sắc Dục Thiên, Sắc Dục Thiên nhìn Cung Vi bị Nhiếp Thiên Bá đánh bay ra nơi xa, miệng phun máu tươi, trên mặt bất giác hiện lên vẻ dữ tợn.
Nhưng vẻ dữ tợn này nháy mắt liền bị bao phủ trong lôi bạo, ai cũng không thấy được ánh mắt quan tâm của Sắc Dục Thiên dành cho Cung Vi.
Oanh!
- Thiên Lang thần quyền!
Cung Vi vung quyền đánh tới.
Oanh!
Lực lượng khủng bố khiến Nhiếp Thiên Bá âm nhu bất chợt dừng lại, phía đối diện Cung Vi cũng phun ra một búng máu tươi, lùi ra sau hai bước.
- Nguyên Anh Cảnh đỉnh phong? Lại có man lực như thế? Chẳng qua, ngươi muốn bảo vệ Sắc Dục Thiên? Đừng hòng!
Nhiếp Thiên Bá âm nhu lạnh lùng nói.
- Ai nói ta muốn bảo vệ Sắc Dục Thiên? Ta hận hắn không chết quách cho xong!
Cung Vi trừng mắt quát.
Nhiếp Thiên Bá âm nhu cũng trừng mắt:
-... !
Ngươi muốn hắn chết, còn ngăn trở ta?
- Nhưng hắn dùng thân thể tướng công ta, ngươi muốn hủy thân thể tướng công ta, nằm mơ!
Cung Vi quát.
Ánh mắt Nhiếp Thiên Bá biến ảo âm tình bất định:
- Quả nhiên là nữ nhân điên? Hừ, phân thân này của ta hợp hai làm một với Nhiếp Thiên Bá, lực lượng khó khăn lắm mới đạt đến Nguyên Thần Cảnh, ngươi dù có man lực cũng vô dụng thôi! Ai cản ta đều phải chết!
- Thử xem, ai chết về tay ai còn chưa biết đâu!
Trên mặt Cung Vi chất đầy phẫn hận, lập tức vung quyền đánh tới.
Oanh!
Đại chiến giữa hai người lần nữa rền vang.
Huyết hải ngăn cản đại bộ phận Huyết Ma mới vào Nguyên Anh Cảnh, nhưng lại không ngăn được Cung Vi, nhất thời, đại chiến trời long đất lở khiến mí mắt Vương Khả đứng theo dõi sau gò núi phía xa không ngừng nhảy loạn.
- Tông chủ nổi điên rồi, liều mạng như vậy?
Vương Khả nhíu mày nói.
Bành!
Thần Vương Ấn lần nữa đẩy một viên Ma Long Nguyên tới chỗ Vương Khả.
Vương Khả cẩn thận thu hồi viên Ma Long Nguyên đã tiêu hao hơn phân nửa kia, sau đó nhìn xuống Thần Vương Ấn trong tay.
- Chậc, Thần Vương Ấn này của ta dùng để trấn áp Nguyên Anh Cảnh thì còn miễn cưỡng có thể làm được, nhưng dùng để đối phó Nhiếp Thiên Bá được Long Huyết phụ thể, sợ rằng đánh không lại! Hơn nữa, số lượng công đức trong này cũng có hạn!
Vương Khả lẩm nhẩm tự nhủ.
Lật tay, hắn lấy ra Đại La Kim Bát.
- Đại La Kim Bát, hay là, ngươi đi giúp đỡ Cung Vi? Bằng không Sắc Dục Thiên chết mất, như vậy cũng bằng với Giới Sắc sẽ tử vong!
Vương Khả khuyên nhủ Đại La Kim Bát.
Đại La Kim Bát vẫn im lìm không nhúc nhích.
- Giới Sắc là chủ nhân của ngươi, chẳng lẽ ngươi trơ mắt nhìn chủ nhân đi chết? Ngươi còn có chút nhân tính nào không? !
Vương Khả trừng mắt mắng.
Đại La Kim Bát vẫn im lìm, hiển nhiên căn bản không muốn động thủ.
Vương Khả:
-... !
- Được rồi, ta cũng không giúp được, trước cứ tiếp tục thu Ma Long Nguyên cái đã!
Vương Khả buồn bực nói.
Lúc này, càng lúc càng nhiều Huyết Ma vượt qua thiên kiếp thành tựu Nguyên Anh Cảnh, số bị nổ chết càng lúc càng ít.
- Đó là cái gì? Thần Vương Ấn? Hình như đang kéo theo một viên tiểu Ma Long Nguyên? Là Vương Khả, hắn đang trộm đồ vật? Nhanh, tìm đến Vương Khả!
Đám Nguyên Anh Cảnh giận dữ nói.
Lập tức, cả đám Nguyên Anh Cảnh nhào về phía Thần Vương Ấn.
Hô!
Thần Vương Ấn lập tức kéo lấy viên tiểu Ma Long Nguyên bay về phía xa, biến mất trong sa mạc, lúc này chúng Huyết Ma mới vứt bỏ đuổi bắt.
Thần Vương Ấn lách một vòng, cuối cùng mới kéo lấy tiểu Ma Long Nguyên về lại trong tay Vương Khả.
Vương Khả thu hồi tiểu Ma Long Nguyên, sắc mặt khó coi nhìn xem bốn phía:
- Không thấy? Mẹ nó, lại có quá nửa Huyết Ma vượt qua Nguyên Anh kiếp? Sao có thể như vậy được? Nguyên Anh kiếp chẳng phải rất khó vượt qua ư? Tỷ lệ một phần trăm, giờ sao lại có quá nửa thành công? Chẳng lẽ là nhờ tác dụng của Ma Long Nguyên?
- Thủ hộ chủ thượng!
Bốn đại kỳ chủ hét lớn.
- Vâng!
Hai trăm Nguyên Anh Huyết Ma xung thiên, bay tới thủ hộ xung quanh Sắc Dục Thiên đang độ kiếp. Chỉ là, không có một tên Huyết Ma nào đến giúp Cung Vi!
Oanh!
- Phốc!
Có tiếng vang khẽ, Cung Vi phun ra một búng máu tươi, bị nện rơi xuống đất.
Lúc này, Cung Vi máu me đầy người, tóc tai bù xù, nhìn như điên cuồng. Nàng lồm cồm bò dậy từ trong hố đất, cả người tựa như thoát lực, nhưng riêng hai tay vẫn phát ra thanh quang nhàn nhạt, ẩn ẩn có thể thấy được lân phiến toát ra trên cánh tay.
- Trong tay ngươi dung hợp pháp bảo? Khó trách lại có được quái lực như thế, chẳng qua, ở trước mặt ta căn bản vô dụng. Ngươi đã sức tàn lực kiệt? Ta cắt đứt đại bộ phận kinh mạch của ngươi! Bây giờ ngươi chẳng khác gì phế nhân! Hừ! Đáng đời, dám cầm chân ta lâu như vậy!
Nhiếp Thiên Bá âm nhu lạnh lùng nói.
Dứt lời, Nhiếp Thiên Bá âm nhu quay đầu nhìn sang Sắc Dục Thiên.
Ầm ầm!
Lôi bạo bao phủ Sắc Dục Thiên, Sắc Dục Thiên bị quấn trong thiên lôi, không ngừng giãy dụa kháng cự, Sắc Dục Thiên thấy được thảm tượng của Cung Vi nơi xa, lại không thốt lên nửa lời.
- Sắc Dục Thiên, bây giờ đã không còn ai có thể cản ta! Hoặc là dung hợp với ta, hoặc là chết!
Nhiếp Thiên Bá âm nhu hét lớn.
- Hỗn xược!
Hai trăm Huyết Ma Nguyên Anh Cảnh đồng thanh quát.
- Ta là Huyết Ma chi tổ, các ngươi cũng định cản ta? Buồn cười!
Nhiếp Thiên Bá âm nhu cười lạnh một tiếng, tung người bay đến.
Ầm ầm!
Huyết hải đầy trời phô thiên cái địa tuôn về phía đám Huyết Ma.
- Phá!
Toàn bộ Huyết Ma đồng thanh hét lớn.
Oanh!
Tiếng nổ long trời lở đất, huyết hải bị vô số Huyết Ma ầm vang nổ tung, nhưng huyết hải nổ tung cũng vô dụng, bởi vì Nhiếp Thiên Bá âm nhu đã lần nữa đi đến trước mặt Sắc Dục Thiên.
Sắc Dục Thiên lại bị lượt thiên kiếp tiếp theo oanh kích, mắt thấy không có thuật phân thân liền bị Nhiếp Thiên Bá đánh giết.