Một tên Huyết Ma kêu nói.
- Tất cả mọi người nghe đây, vây kín bốn phía xung quanh cho ta, ai cũng không cho đi, ta muốn giết Long Huyết, ta muốn chém hắn thành muôn mảnh! Rống!
Sắc Dục Thiên gầm nói.
- Vâng!
Hai trăm tên Huyết Ma đồng thanh ứng tiếng.
Vương Khả ôm theo Cung Vi bị Nhiếp Thiên Bá âm nhu đánh trúng một chưởng Thị Huyết Truy Hồn Xuyên Tâm, lập tức ngã vào trong địa đạo Xà Vương vừa đào móc ra!
Chưởng kia uy lực khủng bố cỡ nào, Xà Vương nhìn mà da đầu phát tê, nếu một chưởng đó đánh lên người mình, sợ rằng nháy mắt liền thủ xuyên thủng Đan Anh thân thể, Vương Khả e là đi đứt?
Xong rồi, xong rồi Vương Khả chết rồi, Nhiếp Thiên Bá âm nhu kia sắp đuổi đến! Còn không đi, ta sẽ chết chắc!
- Xà Vương, ngươi chạy cái gì? Nơi này làm sao có tận hai lối rẽ, ta không biết đường! Chờ ta chút!
Vương Khả ôm theo Cung Vi kêu nói.
Xà Vương sững sốt, quay đầu nhìn lại, thất kinh hỏi:
- Vương Khả, ngươi không việc gì? Sao có thể vậy được?
Xà Vương nhìn ra sau lưng Vương Khả, quần áo đã bị đánh xuyên, động lớn sau lưng nhìn qua hết sức chói mắt, chỉ là, da thịt Vương Khả lại vẫn toàn vẹn, chẳng thấy có chút thương thích nào.
- Cái … cái này …. sao vậy được, sao ngươi chẳng hề hấn gì?
Xà Vương nghi hoặc hỏi.
Oanh!
Cả người Vương Khả khẽ động, ngoài thân phóng ra một luồng khí lưu.
- Ngươi đây là... ?
Xà Vương có dự cảm chẳng lành.
- Mẹ nó, tu vi lại đột phá một tầng, Long Huyết này điên thật rồi! Tức chết ta!
Vương Khả buồn bực kêu lên.
- Kim Đan Cảnh tầng thứ bảy! Ngươi, sao ngươi làm được?
Xà Vương trừng mắt mờ mịt nói.
- Đừng nói nhảm, lát nữa bọn họ đuổi tới ngay bây giờ, đi mau!
Vương Khả thúc giục nói.
- Ừ ừ!
Xà Vương vội dẫn theo Vương Khả chạy trốn.
- Xà Vương, bản sự đào hang của ngươi ghê thật thấy? Giờ mới qua bao lâu? Không ngờ đã móc ra được nhiều hang động thế này?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Là hang động Thử Vương đào ra trước kia, ta chỉ đang làm quen với hoàn cảnh mà thôi!
Xà Vương giải thích nói.
- Vậy đi nhanh lên, cách Liên Hoa Huyết Quật càng xa càng tốt, hai trăm tên Nguyên Anh Cảnh? Mẹ nó, lần này Sắc Dục Thiên quét ngang Thập Vạn Đại Sơn đều không thành vấn đề! Đúng là gặp quỷ, Nguyên Anh Cảnh bỗng chốc thành rau cải trắng?
Vương Khả sắc mặt khó coi nói.
Chẳng mấy chốc, Vương Khả, Xà Vương đã rời xa Liên Hoa Huyết Quật. Đi đến dưới một viên cự thạch lộ ra ngoài mặt đất.
- Nơi này, không phải chính là... !
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Không sai, là nơi chúng ta ước hẹn lúc trước, không ngờ Thử Vương đào móc hang động xuyên khắp bốn phía, vươn dài đến tận nơi này!
Xà Vương cũng cười nói.
- Vậy chúng ta đã an toàn!
Tròng mắt Vương Khả khẽ sáng lên.
- Ngồi đây chờ Trương Chính Đạo đến hội hợp!
Xà Vương gật đầu.
- Ta ở đây, Vương Khả, các ngươi nhỏ giọng chút!
Đầu bên kia cự thạch truyền đến tiếng kêu.
Trương Chính Đạo dựa bên nham thạch nhìn về hướng Liên Hoa Huyết Quật, kinh hãi một lúc, vừa nghiêng đầu, lập tức nhìn thấy Vương Khả ôm theo Cung Vi.
- Là tông chủ, nàng gãy tay? Chết rồi?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Còn thoi thóp một hơi! Vừa rồi ta đã nhét cho nàng mấy viên đan dược, đây là cánh tay nàng, ngươi tới gắn thử xem!
Vương Khả thúc giục nói.
Trương Chính Đạo lập tức tiến lại, sử dụng pháp thuật nối xương giúp Cung Vi.
- Chậc, lực đạo này, thịt đứt hết?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Đừng nói nhảm, nhanh lên!
Vương Khả thúc giục.
Vương Khả nhìn sang Trương Thần Hư đang chết ngất ở bên cạnh.
- Trương Thần Hư thế nào?
Vương Khả hỏi.
- Cũng thoi thóp một hơi! Tu dưỡng một đoạn thời gian là sẽ ổn, chẳng qua, thương thế Cung Vi nặng quá, không chỉ đơn giản là cụt tay, xương cốt toàn thân đều vỡ vụn, kinh mạch đứt đoạn?
Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.
- Có thể còn sống là tốt lắm rồi, chuyện sau này đợi sau này hẵng tính!
Vương Khả nói.
- Đúng rồi, vừa rồi lúc ta mang theo Trương Thần Hư chạy trốn có nhìn thấy Long Cốt!
Trương Chính Đạo nói.
- Long Cốt?
Tròng mắt Vương Khả co rụt lại.
Oanh!
Từ hướng Liên Hoa Huyết Quật truyền đến một tiếng rền vang.
Vương Khả lập tức leo lên cự thạch ngước mắt nhìn về phía Liên Hoa Huyết Quật.
Chỉ thấy, nơi xa dưới ánh trăng, Nhiếp Thiên Bá cả người cúi gục xuống, mắt phải biến thành lỗ máu, lúc này đang được Long Cốt lơ lửng giữa trời đỡ lấy.
Tay phải Sắc Dục Thiên nắm lấy một tròng mắt, tròng mắt kia đại phóng hồng quang, như là đang giãy dụa.
- Sắc Dục Thiên hung mãnh vậy ư? Long Huyết phụ thể Nhiếp Thiên Bá mà vẫn bại?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Nơi xa.
- Sắc Dục Thiên, hết thảy của ngươi đều là ta ban cho, ngươi lại dám động đến phân thân này của ta!
Tròng mắt đỏ ngầu phát ra tiếng gầm thét dữ tợn.
- Sắc Dục Thiên? Mau thả phân thân Long Huyết, bằng không, đừng trách ta không khách khí!
Long Cốt lạnh lùng nói.
- Ha ha ha ha ha, thả? Không khách khí với ta? Nằm mơ!
Sắc Dục Thiên gầm lên giận dữ.
- Đừng, Sắc Dục Thiên, đừng hủy phân thân của ta, bản thể ta sắp đi ra, ta sẽ lấy mạng ngươi …. !
Oanh!
̀m vang một tiếng, tròng mắt đỏ ngầu bị Sắc Dục Thiên bóp nát.
- Long Huyết, ha ha ha, bản thể của ngươi đến đi. Bản thể của ngươi đến, ta cũng chém thành muôn mảnh như thường!
Sắc Dục Thiên gằn giọng nói.
- Hỗn xược!
Long Cốt gầm lên.
- Long Cốt? Ngươi được Long Huyết mời tới? Vừa khéo, trong lòng ta đang kìm nén một bụng lửa giận không chỗ nào phát tiết, ngươi đến kịp lúc lắm!
Trong mắt Sắc Dục Thiên chất đầy oán khí, tưởng như có thể phun trào bất cứ lúc nào.
- Bại tướng dưới tay, không biết sống chết!
Long Cốt vung tay lên, trong sa mạc lập tức bật ra từng đạo gai xương nhọn hoắt, đâm thẳng về phía Sắc Dục Thiên.
- Chút tài mọn!
Sắc Dục Thiên trừng mắt, tung cước đạp xuống.
Oanh két!
Nháy mắt, gai xương bị Sắc Dục Thiên đạp vụn.
- Lần này khác với lần trước, để xem hôm nay ai là bại tướng dưới tay ai? Đại Uy Thiên Long!
Sắc Dục Thiên hét lớn.
Ang!
Sau lưng Sắc Dục Thiên, một con Hắc Long xông ra, đâm thẳng đến Long Cốt.
Oanh !
Hắc Long và Long Cốt đụng vào nhau, một tiếng ầm vang, đất đá bốn phía lập tức bị chấn nát, ngọn núi nhỏ ở một bên cũng bị dư ba chấn sập, đám Huyết Ma dồn dập lui lại, bụi mù rợp trời, bão cát cuốn thốc tứ phương.